Người bị đánh nằm dưới đất lúc này miễn cưỡng đứng dậy. Hôm nay hắn nhớ rõ rồi ngày sau nhất định sẽ quay lại trả thù. Với thực lực bây giờ của hắn muốn đánh trả lại e là cả góc áo của vị đại nhân kia cũng không thể làm xước

Một khắc suy nghĩ hắn đã đưa ra quyết định [Chạy] không chạy thì chỉ có thể ở đây chuốc khổ mà thôi 

Tay hắn với thủ hạ sát bên ném về phía Douma sau đó quay người lao điên cuồng về phía cánh rừng. Người thuộc hạ xấu số bị vứt bỏ kia đã phải hứng chịu hàng nghàn phát chém từ thiết phiến trên tay Douma đến nổi không còn nhìn ra hình hài ban đầu

 

Thấy người có ý định bỏ chạy. Trên khuôn mặt tuấn lãng của Douma hiện lên nụ cười trào phúng

  “ Động vào người của ta còn muốn rời đi, nghĩ cũng thật đẹp ”

Thiết phiết trong tay vung ra chém đôi thủ cấp người vừa lao như điên vào rừng

 “ Chỉ là một Hạ Huyền gan cũng thật lớn ”

Đám thuộc hạ thấy Quân Thượng của mình chết khó coi như vậy cũng không dám tiến lên nữa

Douma lạnh lùng quét mắt qua những người còn lại, tỏa ra uy áp bức người ép chúng phải bồi táng cùng Quân Thượng của mình. Đây là cái giá phải trả khi động vào người của hắn

________________________

“ A tỉnh rồi sao? Em có đói không ta sẽ kêu người mang thức ăn lên nhée ”

Em tỉnh dậy trên chiếc giường quen thuộc. Cảnh tượng hôm qua cứ như là một giấc mơ nhưng cơn đau ở cổ không cho phép em nghĩ đó chỉ là mơ. Nhìn khuôn mặt người trước mắt vẫn tươi cười nhìn em. Trong lòng cảm thấy có chút tủi thân, nếu như hôm qua hắn không tới kịp, nếu như hắn không xuất hiện có lẽ em đã phải chết ở nơi đó 

Cảm giác tủi thân không biết từ đâu ập đến em òa khóc nhào vào lòng hắn nức nở

 “ Hứ...c...h..ứ..c ”

Nhìn bảo bối mình nhặt về khóc đến mắt xưng cả lên hắn có chút xót aa~

  " Đừng khóc, Nini ta đã giết kẻ bắt nạt em rồi " Aa làm sao đây hắn vừa nói xong thì bảo bối của hắn lại khóc dữ dội hơn, rốt cuộc là nói sai ở đâu

  " Đừng khóc, đừng khóc chẳng phải em thích ăn bánh hoa đào sao, ta sẽ kêu người làm cho em có được không " Làm sao đây bé con vẫn không chịu nín, có phải là hắn lại dỗ sai cách rồi không. Suy nghĩ của Douma còn chưa dứt đã nghe giọng nói nức nở từ dưới người hắn vọng lên

  “ 10 cái ”

  “ Hả-a ”

  “ Em muốn 10 cái bánh hoa đào ”

????Đứa nhỏ chết tiệc này????

 

Sau ngày hôm đó có vẻ em đã lệ thuộc vào Douma hơn, rất thích dính lấy hắn. Đôi khi còn có suy nghĩ liệu hắn có thể tha mạng cho em không nhưng em nào dám ôm tâm tư đó. Nhất định một ngày nào đó khi em có đủ năng lực sẽ chạy trốn khỏi nơi này

 " Douma Douma bổng bổng " Tay nhỏ cầm lấy góc áo hắn không ngừng lắc lắc ánh mắt chờ mong nhìn người trên cao. Đáy mắt Douma mang theo ý cười thuận thế bế em lên tay

  " Có phải ta chiều em tới vô pháp vô thiên rồi không " hắn vừa bế em đi vừa cười truê chọc. Nói không phải chứ, người này cười lên thật sự rất đẹp 

 

Douma bế em đi về Chính Điện sau đó đặt em ngồi xuống bàn. Bên cạnh là Koha đã chờ sẵn đưa ra một khay mực đỏ. Em nhìn khay mực có chút tò mò, Koha thấy vậy chỉ mỉm cười nhẹ bước ra ngoài

  “ Douma cái này là gì vậy ạ ”

  " Hửm em biết họa ấn không, ta khắc cho em nhé " Không hiểu lắm về thứ này nhưng em vẫn đồng ý cho Douma vẽ nó lên trán mình

  " Ta đaa~ nhìn xem có đẹp không" Douma cầm gương đưa tới trước mặt em

Là hình thiết phiến sao, một cây thiết phiến nhỏ được khắc họa giữa trán em nhìn vô cùng minh diễm nhưng tại sao lại là thiết phiến nhỉ

Lúc sau thấy Douma có vẻ bận xử lí việc trong giáo phái nên em lặng lẽ đi ra ngoài kiếm Koha chơi 

  " Chị Koha ơi, em muốn ăn bánh hoa đào" em nũng nịu với lấy tay Koha mà kéo

  “ Ay daa Nini à đừng làm khó ta nữa không phải chị không muốn cho em đâu nhưng mà lần trước ta đã bị đại nhân cảnh cáo rồi ~~”

  “ 1 cái thôi màa đi màa~~ chị Koha~ ”

  “ Ay nhaa~ thật sự không được mà, hay là em đi xin đại nhân đii ”

  “ Ngài ấy đã cắt xuất bánh của em trong tuần này rồi huhu ”

 

  “ Nini của chị đáng thương thiệt đóo~ chị chỉ em nhé chẳng phải tối nào em cũng ngủ với đại nhân sao. Vậy hôm nay trước khi đi ngủ hãy nói với ngài ấy là Phu Quân ta muốn ăn bánh hoa đào. Ai nhaa~ biết đâu nói vậy vị kia sẽ đồng ý cho em vài cái bánh sao ”

  “ Thật sao ? Nhưng Phu Quân là gì vậy ạ ”

  “ Haha là từ dùng để khen người khác, có nghĩa là ngài ấy rất anh tuấn rất xinh đẹp đó nhaa~ ”

  “ Anh tuấn xinh đẹp sao, hmm ngài ấy quả thật nhìn rất xinh đẹp”

  

" Hahhahahahhahah xinh đẹp hahahah " Thấy chị Koha cứ cười mãi em không khỏi bối rối, em nói gì sai sao nhưng thật sự nhìn Douma rất xinh đẹp mà

  “ Chị Koha này, em có thể hỏi họa ấn ở trán em có ý nghĩa gì không ạ tại sao lại là hình thiết phiến vậyy”

 

  “ Cái này đó nha, em có nhìn thấy cây quạt ngài ấy cầm không. Đó có thể gọi là biểu tượng của Đại nhân. Vì lần trước em xém mất mạng nên ngài khắc họa ấn này cho em đó. Thứ này tượng trưng cho thân phận của Đại nhân đồng nghĩa không có ai có thể chạm vào em ngoài ngài ấy ra, nếu như có kẻ nào dám có ý nghĩ xấu với em, cái giá phải trả aa chắc nghĩ tới rất thảm đó nhaa~ ”

 

 

 

 

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play