Chỉ có điều, kiếp trước một lần, đã kéo ta ra khỏi thứ tình cảm thấp hèn đó rồi.
"Được được được, Cẩm nhi con có thể nghĩ như vậy, phụ thân an tâm rồi!"
Phụ thân uống cạn chén trà, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, sau đó lại nhíu mày:
"Chỉ là phụ thân không ngờ rằng, Tĩnh An lại lợi dụng lúc con bệnh nặng mà dám có ý với Thái tử. Nếu biết trước nó gan dạ táo bạo như vậy, lẽ ra từ sớm đã phải gả nó đi rồi!"
Ta cúi đầu: "Phụ thân không cần tự trách, thế sự vô thường, ai có thể ngờ nhị muội bình thường trầm tĩnh kín đáo lại có thể đột nhiên có gan làm vậy?"
"Vả lại, tình cảm là chuyện hai người, một bàn tay không thể vỗ thành tiếng, nếu Thái tử điện hạ thực sự có con trong lòng, sao có thể dễ dàng bị nhị muội làm cho mê muội như vậy? Nói cho cùng, vẫn là con gái và Thái tử không có duyên mà thôi."
Sau khi nhẹ nhàng dặn dò ta vài câu, phụ thân mới đứng dậy rời đi.
Phụ thân vừa đi, ta liền đứng lên khoác một chiếc áo, bảo Thanh Mạn mang một bát canh trừ hàn, đi cùng ta đến từ đường hậu viện.
"Tiểu thư! Nhị tiểu thư đối xử với người như vậy, sao người còn mang canh cho nàng!" Thanh Mạn cầm bát canh nóng hổi, mặt đầy tức giận.
Ta an ủi nhìn Thanh Mạn một cái: "Không gặp nàng, sao biết ta thua ở đâu?"
4
Nửa tháng trước, vào ngày đông chí, trong cung tổ chức một hội săn mùa đông, tất nhiên nhà họ Tống đều có tên trong danh sách được mời.
Chỉ là, không ai ngờ rằng, ngay khi hội săn mùa đông đang diễn ra sôi nổi, trong rừng lại đột nhiên xuất hiện vài con ngựa hoang bị kinh sợ.
Trong lúc hỗn loạn, ta và Tống Tĩnh An, cùng mấy tiểu thư nhà quan khác, đều rơi xuống dòng sông đóng băng mỏng.
Ta và các tiểu thư khác gần bờ sông hơn, được cứu lên kịp thời, còn Tống Tĩnh An thì bị dòng nước ngầm cuốn đi không thấy tăm hơi.
Dòng nước ngầm mùa đông chảy xiết và lạnh lẽo, một khi bị cuốn đi, khó mà toàn mạng.
Ngay khi cả nhà họ Tống đang lo lắng thì Tống Tĩnh An đã quay về, hơn nữa còn do Sở Vân Hành đưa về.
Dòng nước ngầm đã cuốn nàng xuống hạ lưu, đúng lúc gặp Sở Vân Hành đang săn b.ắ.n gần đó.
Ta và Sở Vân Hành đã đính hôn nhiều năm, hắn nhận ra thân phận của Tống Tĩnh An trong một cái liếc mắt, nên vội vã tự mình đưa nàng về.
Sau sự cố này, hội săn mùa đông nhanh chóng kết thúc, xuất phát từ lòng quan tâm của nhà họ Tống, bệ hạ đặc biệt gửi ngự y đến, chữa trị điều dưỡng cho ta và Tống Tĩnh An.
Điểm khác biệt là, lần này rơi xuống nước khiến ta bệnh nặng, nằm liệt giường hơn nửa tháng.
Còn Tống Tĩnh An lẽ ra phải bị cảm nặng hơn, lại như không có chuyện gì, chỉ điều dưỡng hai ngày đã khôi phục sức khỏe.