(Văn án)
Năm mười sáu tuổi, ta bị Thái tử từ hôn.
Chẳng mấy chốc, ta trở thành trò cười lớn nhất của cả Kinh Thành.
Chỉ vì hắn từ hôn với ta để cưới người muội muội vốn dĩ vô danh tiểu tốt của ta.
Từ hôn với đích nữ để cưới thứ nữ, đó là sự sỉ nhục lớn nhất đối với một tiểu thư của gia đình danh gia vọng tộc.
Thế nhưng, ta chẳng hề bận tâm, thậm chí còn muốn bật cười!
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Sống lại một đời, ta thật sự muốn xem nàng ta còn có thể dậy sóng thế nào...
1
Ta tên là Tống Ngọc Cẩm.
Cha ta là Đại tướng quân trấn quốc của Đại Lương, mẹ ta là Hoài An Quận chúa được Tiên hoàng phong tặng, các huynh trưởng của ta đều đã lập nhiều chiến công hiển hách.
Nhà họ Tống chúng ta có thể được xem là gia tộc thịnh vượng nhất và đáng ngưỡng mộ nhất của Đại Lương.
Cuộc hôn nhân giữa ta và Thái tử được định đoạt khi ta lần đầu vào cung bái kiến lúc sáu tuổi, do chính tay Hoàng thượng ban cho.
Hoàng thượng khen ngợi ta có dung mạo tuyệt đẹp, hành xử đoan trang, thực sự là lựa chọn tốt nhất cho vị trí Thái tử phi.
Nhưng ta không ngu ngốc, ta biết lão già này chọn ta làm con dâu không chỉ vì ta xinh đẹp mà còn vì thế lực của nhà họ Tống quá lớn.
Chiến công và danh vọng mà cha và các huynh trưởng đã tích lũy trong nhiều năm là phúc phần của Đại Lương và nhà họ Tống, nhưng cũng là một lưỡi d.a.o treo lơ lửng trên đầu Hoàng thượng và nhà họ Tống.
Vì vậy, ta chẳng qua chỉ là một công cụ để Hoàng thượng lôi kéo và kiềm chế nhà họ Tống mà thôi.
Sau khi Hoàng thượng ban hôn, ta đội danh hiệu Thái tử phi tương lai, bắt đầu quá trình đào tạo tốt nhất và nghiêm khắc nhất.
Từ cầm kỳ thi họa, cho đến thơ văn nữ công, thậm chí cả kinh sử tử tập và nghi lễ cung đình, ta đều phải học, mà còn phải học cho tinh thông, hiểu thấu và thành thạo.
Cứ thế học suốt mười năm.
Vốn dĩ, ba tháng nữa, khi xuân sang, vào ngày lành tháng tốt do Khâm Thiên Giám lựa chọn, ta sẽ được rước về phủ Thái tử trong kiệu tám người khiêng, mười dặm hồng trang, nhộn nhịp và vinh quang, để thực hiện hôn ước mà ta đã giữ gìn suốt mười năm qua.
Nhưng tất cả đều dừng lại vào cái ngày Thái tử muốn từ hôn với ta.
Ngày đó, đúng vào trận tuyết đầu tiên của năm.