[Dị Giới Xâm Lấn] Tôi Nhờ Chơi Game Ấp Trứng Mà Giàu Nứt Đố Đổ Vách

Chương 5: Chúc mừng bạn, Khế Ước Giả Nhân Hậu


3 tuần

trướctiếp

Nguyên Chanh đã không uổng phí một phút của mình. Khi mở game ra, cô nhìn thấy một con thạch nhỏ màu đỏ, trên người nó lóe lên những tia lửa.

Cuối cùng cũng xuất hiện một màu mới!

Nguyên Chanh lập tức ký khế ước với con thạch đỏ nhỏ này, sau đó nhanh chóng đặt thêm một quả trứng vào tổ ấp rồi thoát game.

Toàn bộ quá trình chỉ mất chưa đến một phút, thực sự chẳng hề cày cuốc chút nào, Nguyên Chanh rất hài lòng.

Cô vừa đặt điện thoại xuống thì có một giọng nói tràn đầy năng lượng vang lên: “Bé Chanh, buổi sáng tốt lành!”

“Điềm Điềm, chào buổi sáng.”

Mao Điềm Điềm thu gọn chiếc ô che nắng vào túi xách rồi đi thay đồng phục. Miệng cô ấy lúc nào cũng hoạt động, vừa gặp Nguyên Chanh là lập tức bắt đầu nói liên tục, từ bữa sáng dở tệ đến thời tiết nóng nực khiến ai cũng bực bội. Cô không cần Nguyên Chanh đáp lại mà vẫn có thể tự mình nói mãi.

Thời tiết quá nóng nên tiệm ngập trong các đơn hàng giao đi, khách đến ngồi ăn tại chỗ không nhiều. Thường thì tiệm bánh ngọt của họ đông khách vào buổi chiều và tối, còn buổi sáng khá yên tĩnh.

Sau một lúc bận rộn, tiệm trở nên vắng khách, Mao Điềm Điềm liền lấy điện thoại ra và tắt âm thanh để lướt video ngắn. Nguyên Chanh liếc nhìn đồng hồ, trứng của cô lại nở rồi.

Không suy nghĩ nhiều, cô cũng mở điện thoại ra, cô vừa vào game là thấy một đống bùn nhỏ đã tan chảy dưới sàn. Cô ký khế ước với nó rồi thu vào Quyển Sách Khế Ước. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Giờ đây, Nguyên Chanh đã có bốn màu thạch khác nhau, chỉ cần thêm một màu nữa là cô sẽ hoàn thành nhiệm vụ, nhưng cô chỉ còn hai quả trứng.

Nếu hai quả trứng này không nở ra màu mới thì nhiệm vụ của cô biết phải làm sao? Cô cũng không biết có chỗ nào để mua thêm trứng không.

Dù vậy, chắc hẳn đây vẫn là chuỗi nhiệm vụ tân thủ nên sẽ không làm khó người chơi đâu nhỉ.

Nguyên Chanh đặt thêm một quả trứng vào tổ ấp rồi thoát game.

Mao Điềm Điềm vừa lướt trúng một video thú vị, định khoe với Nguyên Chanh, nhưng khi liếc thấy giao diện trò chơi trên điện thoại của cô, lời nói trên môi cô ấy bỗng chuyển hướng: “Bé Chanh, cậu đang chơi game à? Game gì thế, có hay không?”

Nguyên Chanh đáp: “Là game hôm qua cậu gửi cho tớ đó, tớ thấy cũng hay, rất đơn giản.”

Mao Điềm Điềm lập tức mất hứng. Cô chẳng bao giờ thích mấy game nhàn rỗi, còn game mà Nguyên Chanh đang chơi thì thuộc loại nhàn rỗi với độ giải trí khá thấp.

Buổi sáng trôi qua khá bình yên, Nguyên Chanh lại thu hoạch thêm một quả trứng, lần này là một con thạch xanh lá. Có vẻ màu xanh này xuất hiện với tần suất cao nhất.

May mà con thạch xanh này khá “nghĩa khí”, sau khi thả đi, nó mang về cho Nguyên Chanh mười đồng vàng.

Chỉ còn lại quả trứng cuối cùng, Nguyên Chanh đặt nó vào tổ ấp, tò mò không biết lần này sẽ nở ra màu gì, liệu có phải là thạch bảy màu không nhỉ?

Chưa kịp đợi trứng nở thì đã đến giờ ăn trưa.

Đây cũng là thời điểm nóng nhất trong ngày, trong tiệm chỉ còn lại vài vị khách quen đang ngồi ăn uống và chơi điện thoại hoặc đọc sách. Họ đã quét mã QR để gọi món từ tiệm ăn nhanh gần đó.

Tiệm ăn nhanh đó cũng thuộc sở hữu của ông chủ tiệm bánh nơi Nguyên Chanh làm việc. Mỗi nhân viên đều được cấp một tài khoản với 1.000 tệ tiền trợ cấp ăn uống mỗi tháng, có thể dùng để gọi món thoải mái từ tiệm ăn nhanh.

Nhưng khoản trợ cấp này chỉ có hiệu lực trong tháng, nếu không dùng thì sẽ bị hủy.

Nếu không có khoản này, chắc chắn Nguyên Chanh sẽ chọn cách tự mang cơm theo.

Quản lý tiệm phân chia nhân viên thành hai nhóm để đi ăn trưa, mỗi nhóm có một giờ nghỉ trưa nên không ai phải lo lắng về thời gian.

Nguyên Chanh và Mao Điềm Điềm đều thuộc nhóm ăn đầu tiên. Không cần hỏi, Mao Điềm Điềm cũng biết Nguyên Chanh sẽ không đặt món giao đến cửa tiệm vì giao hàng mất thêm tiền. Dù chỉ cách một con phố nhưng phí giao hàng vẫn là ba tệ.

Mao Điềm Điềm giương ô che nắng, chia sẻ với Nguyên Chanh một nửa rồi nhanh như chớp chạy đến tiệm ăn nhanh gần đó.

Tiệm ăn nhanh cũng ngập trong các đơn đặt hàng giao hàng, nhân viên bận rộn nhưng không gian tiệm vẫn rộng rãi với nhiều bàn trống dù đã đến giờ cao điểm.

Sau khi gọi món, họ tìm một bàn trống để ngồi. Bàn sáu chỗ ngồi toàn là đồng nghiệp của họ.

Trong lúc chờ đồ ăn, mọi người đều rút điện thoại ra, Nguyên Chanh cũng vậy. Hôm qua vào giờ này, cô còn bấm điện thoại để xem tin nhắn, nhưng hôm nay, cô lại muốn vào game thu trứng trước.

Quả trứng cuối cùng đã nở, nhưng không phải là thạch bảy màu mà cô đoán, thậm chí cũng không phải là thạch màu.

Nguyên Chanh tròn mắt nhìn kỹ với đôi mắt có thị lực 2.0 của mình, mới tìm ra con thạch trong suốt chỉ còn lại một cái bóng mờ mờ.

Nguyên Chanh: “…”

Cô lập tức ký khế ước với con thạch trong suốt đó và nhanh chóng thu nó vào Quyển Sách Khế Ước trước khi cô lại mất dấu nó.

Mở Quyển Sách Khế Ước ra ngắm nghía, giờ đây cô đã có thể mở năm trang, dù tất cả đều là thạch.

Nguyên Chanh định nhận phần thưởng nhiệm vụ thì bị một cái huých nhẹ vào tay. Mao Điềm Điềm hào hứng nói: “Bé Chanh, nhìn xem, Tiểu Kiệt vừa tìm thấy một video trong nhóm, có một cái hố to xuất hiện giữa không trung, trông thú vị lắm.”

Người được gọi là "Tiểu Kiệt" chính là Triệu Anh Kiệt, một chàng trai khoảng hai mươi tuổi, ngồi chéo với Nguyên Chanh. Anh ta có khuôn mặt dễ nhìn, mái tóc uốn kỹ lưỡng, nhưng vì đội mũ làm việc nên tóc hơi bị xẹp xuống.

Nhân viên trong tiệm bánh hầu hết đều là người trẻ tuổi, kể cả quản lý cũng chỉ hơn hai mươi, tất cả đều rất trẻ trung và không ai xấu xí. Mao Điềm Điềm từng thì thầm với Nguyên Chanh rằng, ông chủ có "tiêu chuẩn nhan sắc" khi chọn nhân viên, ưu tiên ngoại hình đẹp.

Khi thấy Nguyên Chanh nhìn sang, mặt Triệu Anh Kiệt đỏ bừng, lắp bắp: “Nguyên... Nguyên Chanh, để anh gửi cho em nhé.”

Người đồng nghiệp ngồi cạnh Triệu Anh Kiệt liền trêu: “Nhìn chú kìa, đỏ mặt rồi!”

Triệu Anh Kiệt liền đấm nhẹ vào người kia: “Biến đi, tôi bị nóng đấy.”

Nguyên Chanh giả vờ không hiểu, đôi mắt hạnh nhân của cô trong veo, nhìn cực kỳ ngây thơ vô tội.

Cô rất đẹp, nhưng vì không còn cha mẹ bảo vệ nên cô đã trải qua nhiều tình huống tương tự và phải tự mình đối phó.

Đa số người ta không đủ can đảm để tiến xa hơn vì cô không cho họ phản ứng mà họ mong muốn. Nếu cô tỏ ra tức giận, bực mình hay xấu hổ thì họ sẽ càng được thể lấn tới.

Dù gì thì cô vẫn còn trẻ, chỉ là một sinh viên, những kẻ rảnh rỗi kia cũng không dám làm gì quá đáng.

Người đồng nghiệp không dám đùa nữa, trước ánh mắt cảnh cáo của Mao Điềm Điềm và một nữ đồng nghiệp khác, anh ta chỉ biết gãi đầu và im lặng.

Điện thoại của Nguyên Chanh đã nhận được tin nhắn từ Triệu Anh Kiệt. Không tiện tiếp tục chơi game trước mặt đồng nghiệp, cô đành tạm thoát ra và mở video mà Triệu Anh Kiệt gửi.

Nói là video nhưng thực chất giống một đoạn clip ngắn, chỉ vài giây, nhưng nội dung bên trong khá rõ ràng.

Có vẻ đoạn clip được quay trên núi, giữa khu rừng rậm rạp, một cái hố đen khổng lồ xuất hiện giữa không trung, hình dạng của nó hơi giống hình bầu dục. Dựa theo kích thước của cây cối xung quanh, cái hố này cao ít nhất hai mét.

Cả khung cảnh trông cũng rất kỳ lạ, giống như một bức tranh rừng rậm bị cắt một lỗ lớn, tất cả mọi thứ, từ cây cối đến các vật khác đều như bị cái hố đó nuốt chửng.

“Trông đáng sợ ghê!” Mao Điềm Điềm nói vậy nhưng ánh mắt lại lấp lánh đầy thích thú.

Một nữ đồng nghiệp khác tên là Trịnh Nguyệt, nói: “Nhìn là biết là ảnh ghép rồi, sao các cậu có thể tin được chứ.”

Nguyên Chanh khẽ nhíu mày, cô không rành về mấy kỹ thuật này, nhưng trong lòng cô bỗng dưng dâng lên một cảm giác kỳ quái, kể từ lúc nhìn thấy đoạn video này, cô đã thấy khó chịu.

Người đồng nghiệp vừa trêu chọc Triệu Anh Kiệt tên là Tiêu Khải liền to tiếng phản bác: “Chị hai, đây là video, không phải ảnh ghép đâu, chị tưởng đang tự sướng chắc.”

Trịnh Nguyệt lập tức xù lông định mắng lại, nhưng trước khi họ kịp cãi nhau, Nguyên Chanh và mấy đồng nghiệp khác đã nhanh chóng hòa giải.

Triệu Anh Kiệt và một nam đồng nghiệp khác đùa giỡn với Tiêu Khải vài câu, còn Mao Điềm Điềm và Nguyên Chanh thì dỗ dành Trịnh Nguyệt. Cuộc tranh cãi tưởng chừng sẽ nổ ra đã được dập tắt rất nhanh.

Mao Điềm Điềm và Trịnh Nguyệt bắt đầu nói chuyện với nhau, còn Nguyên Chanh thì vẫn không thể rũ bỏ được cảm giác bất an khi nhìn vào đoạn video kia nên cô quyết định tắt nó đi.

Cô mở game lên lại, nhận phần thưởng nhiệm vụ và đặt quả trứng mới vào tổ ấp. Giờ đây, số vàng cô có đã lên đến chín mươi hai đồng, chỉ cần tám đồng nữa là đủ một trăm.

Nhiệm vụ mới vừa xuất hiện đúng như cô đoán, yêu cầu cô cử ma vật đi thám hiểm. Phần thưởng ngoài một quả trứng và mười đồng vàng như thường lệ, còn có thêm một phần thưởng khác: Mở khóa "Trại Trứng".

Trại Trứng là gì? Có phải là nơi bán trứng không?

Nguyên Chanh tò mò, nhưng trước tiên cô phải cử ma vật đi thám hiểm để hoàn thành nhiệm vụ đã.

Giao diện chính của game là nội thất một căn nhà gỗ nhỏ, có một chiếc bàn tròn, trên bàn là một cuốn sách, một chiếc túi nhỏ, một cái ví da và vài vật khác.

Tất cả những thứ này đều có thể nhấn vào. Quyển sách chính là Quyển Sách Khế Ước của cô, chiếc túi là ba lô, còn ví da sẽ hiển thị số tiền cô đang có, nhưng lại không hiển thị đống vàng, điều này rất tiện lợi, không cần phải nhấn vào biểu tượng khác để kiểm tra.

Những lần trước, Nguyên Chanh thường nhấn trực tiếp vào Quyển Sách Khế Ước, nhưng lần này, cô bỗng nhận ra có một dấu chấm đỏ mới trên ảnh đại diện của mình.

Khi nhấn vào ảnh đại diện, một biểu tượng vương miện nhỏ hiện lên, cô nhấn vào đó thì màn hình hiện ra hai dòng chữ:

Chúc mừng bạn, Khế Ước Giả Nhân Hậu, bạn đã thu thập đủ các loài ma vật trong một loại, hãy đặt tên cho ma vật của bạn.

Nguyên Chanh: ?

Đây mà gọi là nhân hậu sao? Còn chẳng phải là do cô làm theo nhiệm vụ thôi ư?

Làm sao để đặt tên? Không thấy có ô để nhập, bàn phím ảo cũng không hiện ra.

Cuối cùng, Nguyên Chanh cũng tìm được phần đặt tên trong Quyển Sách Khế Ước. Cô nhanh chóng điền tên cho các con thạch của mình: Thạch Xanh Lục, Thạch Xanh Lá, Thạch Đỏ…

Khi cô đặt tên cho con thạch cuối cùng là “Thạch Trong Suốt” và bấm xác nhận thì một dòng chữ khác lại hiện lên:

Đặt tên thành công, chúc mừng bạn đã mở khóa hệ thống danh hiệu.

Ngay sau đó:

Chúc mừng bạn đã nhận được danh hiệu “Công Chúa Thạch”, hãy thử đeo danh hiệu của bạn ngay nhé!

Nguyên Chanh: …

Mị không muốn thử đâu.

Cô thậm chí còn nghiêng điện thoại ra xa, sợ Mao Điềm Điềm nhìn thấy cái danh hiệu xấu hổ này. Biết vậy cô đã nghĩ ra mấy cái tên nghe hoành tráng hơn rồi.

Nhưng nếu không xử lý thì dấu chấm đỏ dưới biểu tượng vương miện sẽ không biến mất. Nguyên Chanh đành nhấn vào.

Trong hệ thống danh hiệu chỉ có duy nhất một cái danh hiệu này với những con chữ đủ loại màu sắc khiến mắt Nguyên Chanh tối sầm.

Hệ thống danh hiệu có phần giới thiệu chi tiết, mỗi lần chỉ có thể đeo một danh hiệu, nếu muốn thay đổi thì phải gỡ bỏ danh hiệu đang đeo. Đeo danh hiệu sẽ mang lại một số hiệu ứng khác nhau.

Chẳng hạn, danh hiệu “Công Chúa Thạch” mà Nguyên Chanh vừa nhận, khi đeo vào sẽ có những hiệu ứng: Tăng tốc độ nuôi dưỡng thạch ma vật, tăng tốc độ hồi phục của thạch ma vật và giảm thời gian ấp trứng thạch ma vật.

Hai hiệu ứng đầu tiên không quan trọng, nhưng điều thứ ba thì rất hữu ích.

Giảm thời gian ấp trứng!

Cô ngay lập tức chọn đeo danh hiệu này, và dòng chữ màu cầu vồng xuất hiện ngay sau tên cô.

Nguyên Chanh: Thực ra nhìn kỹ thì phông chữ cầu vồng này cũng có thiết kế đẹp đấy chứ, trông rất đẳng cấp!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp