[Dị Giới Xâm Lấn] Tôi Nhờ Chơi Game Ấp Trứng Mà Giàu Nứt Đố Đổ Vách

Chương 1: Vui lòng nhận gói quà tân thủ của bạn


3 tuần

trướctiếp

Mùa hè lên đến đỉnh điểm, cái nắng gay gắt như thiêu đốt.

Nguyên Chanh thay đồng phục, đẩy cửa kính của tiệm bánh rồi bước ra, một luồng hơi nóng ngay lập tức phả vào mặt khiến cô theo phản xạ lùi lại một bước.

“Bé Chanh, không về hử?”

Cô đồng nghiệp Mao Điềm Điềm vừa tan ca cùng Nguyên Chanh cũng mở cửa kính bên cạnh và cũng lập tức bị luồng nhiệt nóng bức ập vào mặt.

Mao Điềm Điềm cũng lùi lại: “Đã hơn sáu giờ rồi mà vẫn còn nóng như vậy, thời tiết ma quỷ gì không.”

Nguyên Chanh đã lấy lại bình tĩnh, đẩy cửa và nhanh chóng bước ra ngoài: "Đi thôi, lên xe buýt rồi thì sẽ không nóng nữa.”

Mao Điềm Điềm vội vàng theo sau: "Chúng ta đi tàu điện ngầm đi, thời tiết thế này mà đi xe buýt thì không chen nổi đâu.”

Nguyên Chanh cười ngượng ngùng, rồi thành thật nói: “Đi tàu điện ngầm tốn thêm bốn đồng rưỡi, hay là để tớ đi cùng cậu ra trạm tàu điện ngầm trước nhé?”

Mao Điềm Điềm ngẩn người trước nụ cười của Nguyên Chanh. Cô ấy là một trong những cô gái đẹp nhất mà Mao Điềm Điềm từng gặp, với đôi mắt hạnh nhân, lông mày lá liễu, hàng mi cong vút. Khi không cười, trông Nguyên Chanh có chút lạnh lùng, nhưng mỗi khi nở nụ cười, cô lại rạng rỡ như ánh mặt trời.

“Không, không cần đâu, chúng ta vẫn nên đi xe buýt thôi.”

Mao Điềm Điềm đổi ý: “Trạm xe buýt gần nhà tớ hơn.”

Cô không nỡ để Nguyên Chanh phải đội nắng đưa mình ra trạm tàu điện ngầm, dù trạm xe buýt cũng cách đó không xa.

Hai cô gái nhanh chóng đến trước trạm xe buýt, chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà cả hai đã ướt đẫm mồ hôi.

Cái nóng khiến người ta bực bội, Mao Điềm Điềm rút khăn ướt ra lau mặt rồi đưa cho Nguyên Chanh một tờ. Nhìn thấy Nguyên Chanh cảm ơn rồi lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, đôi má trắng ngần thoáng ửng hồng, những giọt mồ hôi nhỏ li ti khiến cô ấy trông đáng yêu hơn hẳn, Mao Điềm Điềm không khỏi thốt lên đầy ghen tị: “Cậu chẳng thoa kem chống nắng gì hết mà sao không bị đen da nhỉ!”

Nguyên Chanh cười đáp: “Vẫn bị đen chứ, chỉ là tụi mình ở trong tiệm suốt, ra ngoài đường có chút xíu thôi mà.”

Năm ngoái, Nguyên Chanh từng đi làm thêm dưới trời nắng gắt, không chỉ bị rám nắng mà còn bị cháy nắng, vì vậy năm nay cô đã rút kinh nghiệm, tìm một công việc trong nhà.

Còn ba phút nữa xe buýt mới đến, trong cái nóng hừng hực của mùa hè, từng phút trôi qua đều khó chịu vô cùng. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Mao Điềm Điềm áp ly trà trái cây lạnh mua từ tiệm lên má, cảm nhận hơi mát lan tỏa từ đá lạnh, cuối cùng không nhịn được mà chọc ống hút vào và uống một ngụm lớn rồi thở dài thỏa mãn: “Bé Chanh, món thạch đông lạnh vị nho này ngon lắm, lần sau cậu thử xem nhé—”

Nói đến đây, cô chợt nhận ra điều gì đó không đúng, liền im bặt, quay sang nhìn Nguyên Chanh với vẻ ngượng ngùng.

Nguyên Chanh mới vào làm hồi tháng Sáu, lúc đó cô ấy còn chưa đủ mười tám tuổi, nghe nói vừa thi đại học xong.

Ông chủ nhận Nguyên Chanh vào làm vì gương mặt xinh xắn, nhưng ông ấy cũng không muốn nhận trẻ vị thành niên nên đã bảo Nguyên Chanh đợi đủ mười tám tuổi rồi quay lại.

Sau đó, ông chủ đổi ý, Mao Điềm Điềm nghe đồng nghiệp khác kể lại rằng, Nguyên Chanh là trẻ mồ côi, đi làm để kiếm tiền đóng học phí và trang trải cuộc sống.

Nguyên Chanh không ngại chia sẻ về tình cảnh khó khăn của mình, nhưng người có chút tâm tình sẽ không nhắc đến điều đó trước mặt cô ấy.

Mao Điềm Điềm nói ra rồi mới hối hận, Nguyên Chanh đã tiết kiệm đến mức không dám tốn thêm bốn đồng rưỡi đi tàu điện ngầm, thì làm sao mà mua nổi ly trà trái cây giá hơn hai chục tệ?

“Được thôi, lần sau tớ sẽ thử món đó.”

Nguyên Chanh nháy mắt tinh nghịch: "Không thể để khi rời đi mà còn không biết vị trà trái cây ngon nhất ở tiệm mình là gì chứ!”

Mao Điềm Điềm thấy Nguyên Chanh không để tâm đến lời nói vô ý của mình, liền làm bộ ôm ngực, vẻ mặt khoa trương: “Bé Chanh, cậu đừng nháy mắt với tớ, tớ không chịu nổi đâu, tim tớ là của anh nhà tớ rồi!”

Nguyên Chanh bị trêu đến mức cười tít cả mắt, ánh mắt rạng rỡ của cô thu hút ánh nhìn của những người đang đợi xe xung quanh.

Mao Điềm Điềm: “Lần sau tớ mời cậu!”

“Không cần đâu.”

Nguyên Chanh hiểu Mao Điềm Điềm đang nghĩ gì, dịu giọng giải thích: “Tiền xe là khoản phải chi hằng ngày, mỗi lần đi thêm bốn đồng rưỡi, một ngày là chín đồng, một tháng là hai trăm ba mươi tư.”

Nên số tiền này phải tiết kiệm.

“Trà trái cây thì thỉnh thoảng uống một lần cũng không sao, với lại nhân viên tụi mình còn có ưu đãi nữa mà, không dùng thì phí lắm, đúng không?”

Câu sau là Mao Điềm Điềm tự nhủ mỗi khi muốn uống trà sữa hay ăn bánh ngọt ở tiệm.

Dù điều kiện kinh tế không tốt, nhưng Nguyên Chanh cũng không vì tiết kiệm mà tự hạn chế bản thân. Thỉnh thoảng tự thưởng cho mình một chút cũng là một cách để có niềm vui nhỏ nhoi trong cuộc sống.

“Đúng vậy!”

Mao Điềm Điềm cười đáp: “Lần sau tiệm mình làm sự kiện mà có phiếu giảm giá, cộng thêm khuyến mãi thì sẽ càng rẻ hơn.”

Trong lúc hai người nói chuyện thì xe buýt đã đến.

Mao Điềm Điềm nhanh chóng nhét ly trà trái cây vào túi, nắm tay Nguyên Chanh rồi kéo cô lên xe buýt.

Cả hai khá may mắn, xe buýt không quá đông và trạm này là trạm trung chuyển nên có nhiều người xuống xe, người lên cũng nhiều, Mao Điềm Điềm nhanh chóng chiếm được hai chỗ ngồi gần nhau.

“Phù, may mà còn chỗ.”

Mao Điềm Điềm ngồi phía trước, bên cạnh nhanh chóng đầy người, cô quay lại nói chuyện với Nguyên Chanh không tiện nên đành lấy điện thoại ra chơi.

Nguyên Chanh cũng lấy điện thoại ra, đây là chiếc điện thoại đời mới cách đây ba năm, lúc đó bố mẹ cô vẫn còn sống, cô vẫn là công chúa nhỏ được bố mẹ cưng chiều. Nếu cô muốn có điện thoại mới thì dù đắt bao nhiêu, bố mẹ vẫn mua cho.

Những năm gần đây, thiết bị điện tử liên tục được nâng cấp, điện thoại của Nguyên Chanh đã lạc hậu từ lâu.

May mà cô dùng đồ rất cẩn thận, điện thoại được dán kính cường lực và bọc ốp, nhìn vẫn còn mới khoảng bảy tám phần, chỉ có điều bộ nhớ hơi nhỏ, thỉnh thoảng lại bị đơ.

Nguyên Chanh mở điện thoại, lần lượt bấm vào từng thông báo cho đến khi không còn dấu đỏ mới cảm thấy thoải mái.

Cô chuẩn bị cất điện thoại và nhắm mắt nghỉ ngơi một lát thì WeChat lại có tin nhắn mới. Còn chưa kịp mở xem ai nhắn thì Mao Điềm Điềm ngồi phía trước đã quay lại nói: “Bé Chanh, giúp tớ bấm vào liên kết này với, mời bạn bè là được thưởng đấy.”

Cô ấy nói xong còn bổ sung thêm: “Mấy trò chơi này dung lượng nhỏ lắm, không tốn dữ liệu đâu.”

Nguyên Chanh mở lại WeChat, không giải thích với Mao Điềm Điềm rằng cô không xem video ngắn không phải vì sợ tốn dữ liệu mà là vì dung lượng của chúng quá lớn, khiến điện thoại của cô bị đơ.

Cô mở khung chat của Mao Điềm Điềm, quả nhiên có một liên kết mời chơi game, hình ảnh quảng cáo rất đáng yêu.

Trước đó Mao Điềm Điềm cũng đã gửi cho cô những liên kết tương tự, đều là trò chơi trong WeChat, không cần tải, bấm vào là chơi được ngay.

Nhưng những trò này thường không giữ chân người chơi lâu, theo như Nguyên Chanh biết, không có trò nào trong số đó tồn tại được trên điện thoại của Mao Điềm Điềm quá một tuần.

Nguyên Chanh chạm vào liên kết, định giúp Mao Điềm Điềm hoàn thành nhiệm vụ mời bạn.

Đầu ngón tay cô vừa chạm vào màn hình, đột nhiên màn hình điện thoại cô chớp một cái rồi đen kịt.

Nguyên Chanh:!

May mà màn hình đen không lâu, chỉ khoảng ba giây rồi sáng lại, trên màn hình xuất hiện một quả trứng có hoa văn kỳ lạ, nhìn qua đã thấy rõ phong cách game, quả trứng lắc lư ở giữa màn hình, bên dưới là một thanh tiến độ đang nhanh chóng chạy.

Nguyên Chanh thở phào nhẹ nhõm, chắc là điện thoại của cô lại bị đơ, khiến cô giật hết cả mình, cô vẫn chưa muốn phải thay điện thoại đâu.

Thanh tiến độ trên màn hình đã chạy xong, quả trứng kỳ lạ nứt ra rồi nhảy ra... một con vật kỳ quái (?), trông như thạch trái cây, nó bật vài cái rồi chui vào một cuốn sách dày đang từ từ mở ra.

Cuốn sách dày cộp được trang trí lộng lẫy nhanh chóng lật qua từng trang, thấp thoáng có nhiều hình vẽ bên trong, lật đến cuối, cuốn sách biến mất, trên màn hình bắt đầu hiện ra từng dòng chữ:

Ngày xửa ngày xưa...

Lại còn có cả cốt truyện?

Theo kinh nghiệm giúp Mao Điềm Điềm bấm vào liên kết trò chơi trước đây, trò này được thiết kế khá chỉnh chu.

Không chút do dự, Nguyên Chanh nhấn vào góc trên bên phải để “bỏ qua cốt truyện”.

Giao diện hơi đơ một chút, không rõ có bao nhiêu nội dung đã biến mất ngay lập tức, trên màn hình lại hiện ra một dòng chữ khác:

Kính chào Khế Ước Giả, chúc mừng bạn sắp bắt đầu cuộc đời mới, trước tiên hãy ký vào Quyển Sách Khế Ước của bạn nhé!

Dưới dòng chữ xuất hiện một cuốn sách bìa đen, có hoa văn mạ vàng cùng những ký tự lạ mắt, nhìn giống hệt cuốn sách trong đoạn phim mở đầu, chỉ là không dày và lộng lẫy bằng.

Phải đặt tên nhân vật hả?

Nguyên Chanh nhấn vào cuốn sách, bìa sách tự động mở ra, trang đầu tiên của nó cũng có những ký tự giống chữ viết, Nguyên Chanh không hiểu gì, dù sao cũng không phải tiếng Anh, chắc là do game tự thiết kế.

Ở phần dưới của trang đầu tiên, nơi còn trống hơi phát sáng, Nguyên Chanh chạm tay vào, quả nhiên, bàn phím ảo bật lên.

Lại mấy chiêu trò cũ.

Tuy nhiên, thiết kế này khá tinh tế.

Nguyên Chanh thành thạo nhập “Quả Quýt 77”, xác nhận, xong.

Tốt lắm, không có thông báo trùng tên, chắc là nhờ vào việc cô có thêm số ở đằng sau.

Cuốn sách biến mất, một dòng chữ khác lại hiện ra:

Kính chào Khế Ước Giả, chúc mừng bạn đã ký vào Quyển Sách Khế Ước, vui lòng nhận gói quà tân thủ của bạn!

Dù biết là trò lừa, nhưng... nhận gói quà miễn phí thì vẫn rất hấp dẫn.

Nguyên Chanh nhận gói quà tân thủ theo hướng dẫn, gói quà được thắt nơ bung ra, xuất hiện hai hàng phần thưởng trông rất phong phú.

Nhưng khi nhìn kỹ lại—

Một quả trứng, hai quả trứng, ba quả trứng... cả một hàng năm phần thưởng, tất cả đều là những quả trứng giống hệt nhau.

Trí nhớ của Nguyên Chanh khá tốt, cô nhận ra những quả trứng trong hàng đầu tiên rất giống quả trứng trong đoạn phim mở đầu, từ đó nở ra “con thạch trái cây”.

Nguyên Chanh: “…”

Chẳng lẽ đây là một trò chơi nuôi trứng sao? Năm quả trứng giống hệt nhau, vậy mà chiếm hết năm ô phần thưởng?

Thôi kệ, của cho mà, dù sao cô cũng không chơi trò này, không sao cả. ( truyện trên app tyt )

Nguyên Chanh không thèm nhìn các phần thưởng khác, nhấn nhận, toàn bộ phần thưởng biến mất, chắc là được cất vào ba lô hoặc kho đồ.

Màn hình trở nên trống rỗng, hiển thị giao diện đầy đủ của nó, có vẻ như hình nền là một căn nhà gỗ, phong cách khá dễ chịu, giao diện điều khiển đơn giản đến bất ngờ.

Phía trên có một dãy biểu tượng, từ trái sang phải, lần lượt là nhân vật, cuốn sách, quyển trục, phía sau còn vài biểu tượng màu xám, dường như chưa được mở khóa.

Nguyên Chanh có chút kinh nghiệm chơi game, cô đoán rằng biểu tượng “nhân vật” là chỉ nhân vật, “cuốn sách” chắc là Quyển Sách Khế Ước gì kia, còn quyển trục thì chưa rõ, lại càng không biết các biểu tượng xám phía sau là gì.

Vấn đề là, trên biểu tượng nhân vật và quyển trục đều có dấu đỏ thông báo khiến Nguyên Chanh rất muốn nhấn vào để xóa chúng đi.

Nhưng theo kinh nghiệm trước đây, những trò chơi như thế này sẽ thúc giục người chơi tiếp tục, liên tục đưa ra đủ loại phần thưởng và nhiệm vụ, khiến người chơi không dừng lại được.

Không xóa hết được các dấu đỏ này, có dấu đỏ thì có lẽ đó là lời mời nạp tiền hoặc quảng cáo.

Quảng cáo thì còn đỡ, nhưng nạp tiền là điều sẽ không bao giờ xảy ra.

Thế nên Nguyên Chanh quyết định không thèm nhìn nữa, cô úp điện thoại xuống, vỗ vai Mao Điềm Điềm ngồi trước: “Điềm Điềm, tớ không thấy yêu cầu hỗ trợ đâu, cậu nhận được phần thưởng mời bạn chưa?”

Nếu rồi thì cô sẽ thoát game ngay.

Mao Điềm Điềm vẫy tay: “Không cần nữa, trò chơi rác rưởi, quảng cáo cứ liên tục hiện ra, không thể nào tắt nổi nên tớ xóa game rồi.”

Nguyên Chanh: ?

Có quảng cáo à? Sao cô không thấy nhỉ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp