Ngồi trên xe buýt cũng có chút nhàm chán.

Nguyên Chanh mở điện thoại lên lại, cô cảm thấy trò chơi này có phong cách đồ họa khá cuốn hút.

Quảng cáo nhiều cũng không sao, miễn là không ép nạp tiền. Dù sao cô chỉ chơi một chút để đỡ chán lúc ngồi trên xe.

Không nghĩ ngợi nhiều, cô nhấn vào dấu đỏ trước tiên rồi chạm vào biểu tượng nhân vật.

Quả nhiên đó là phần "Nhân vật". Giao diện mở ra, phía bên phải là một nhân vật hoạt hình nhỏ, bên trái là thẻ nhân vật, bên trên cùng là biệt danh cô "Quả Quýt 77" mà cô đã đặt, bên dưới là một quyển sách trông giống như Quyển Sách Khế Ước mà cô đã ký.

Đây là Quyển Sách Khế Ước, vậy quyển sách ở giao diện chính là gì?

Nguyên Chanh hơi ngờ vực, cô mở Quyển Sách Khế Ước ra nhưng chỉ thấy được trang đầu có chữ ký của mình, các trang sau không thể mở được.

Dưới Quyển Sách Khế Ước có một cái ba lô, dấu đỏ nằm ở góc phải phía dưới ba lô, bên dưới còn vài ô trống màu xám chưa được mở khóa.

Nguyên Chanh mở ba lô, bên trong là những phần thưởng từ gói quà tân thủ, có tổng cộng mười ô và tất cả đã chật kín.

Đây là kho đồ sao? Nhỏ quá nhỉ.

Và tại sao những quả trứng giống hệt nhau lại không được xếp chồng lên nhau trong kho?

Nguyên Chanh thầm đờ mờ, nhưng nghĩ lại, đây chỉ là trò chơi để giải trí trong chốc lát, cô cũng không cần phải yêu cầu quá cao.

Cô xem xét kỹ lại các vật phẩm trong ba lô và phát hiện mình đã hiểu lầm. Có một vật phẩm có thể xếp chồng lên nhau là... một bó cỏ khô, mỗi một ô ba lô chứa được mười bó cỏ.

Nói cách khác, trứng không thể xếp chồng lên nhau trong cùng một ô, nhưng các vật phẩm khác thì có thể. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Mười bó cỏ được tính là một phần thưởng, ngoài ra còn có bốn phần thưởng khác, gồm một viên đá xanh, một túi thức ăn, một túi tiền nhỏ và một thẻ mời bí ẩn.

Nhìn thấy túi tiền, Nguyên Chanh mới chợt nhớ ra rằng mình chưa thấy biểu tượng cửa hàng ở đâu.

Quay lại giao diện chính, cô thấy trong dãy biểu tượng màu xám có một biểu tượng hình ngôi nhà, không biết đấy có phải là cửa hàng hay không.

Cô tiện tay nhấn vào cuốn sách, hóa ra đó là mục sưu tập. Chỉ có thể mở một trang, ở trang đầu tiên, một phần ba phía trên có hình ảnh của quả trứng mà cô đã rút được.

Có lẽ vì cô đã xem qua ba lô nên dấu đỏ trên biểu tượng "Nhân vật" đã biến mất, chỉ còn dấu đỏ trên biểu tượng quyển trục.

Nguyên Chanh nhấn vào quyển trục thì ra đó là bảng nhiệm vụ. Có một nhiệm vụ đang chờ được hoàn thành, yêu cầu xây một tổ ấp trứng đơn giản, kèm theo đấy là danh sách nguyên liệu cần thiết gồm mười cây Tinh Tinh Thảo và một Viên Đá Sinh Mệnh.

Tinh Tinh Thảo? Tên này nghe quá bình thường, có vẻ quen quen.

Cô mở lại ba lô, quả nhiên, mười bó cỏ khô chính là Tinh Tinh Thảo, và viên đá xanh chính là Đá Sinh Mệnh.

Nhiệm vụ tân thủ thường dễ hoàn thành, không cố ý gây khó dễ cho người chơi.

Nguyên Chanh chọn Tinh Tinh Thảo và Đá Sinh Mệnh theo yêu cầu nhiệm vụ, nó lập tức hiện ra một khung nhắc nhở, yêu cầu cô chọn vị trí để đặt tổ ấp trứng. Lưu ý là sau khi đặt sẽ không thể di chuyển.

Phòng này nhỏ quá nhỉ...

Nguyên Chanh tạm thời hủy lựa chọn, cô khám phá một lúc và phát hiện cửa nhà gỗ có thể nhấn được. Cô nhấn vào cửa, màn hình chuyển sang khu đất trống bên ngoài.

Cô chọn một vị trí trên khu đất gần nhà để xây tổ ấp trứng.

Hai nguyên liệu trong ba lô biến mất, nơi vị trí mà cô đã chọn xuất hiện một cái tổ trông giống như một cái tổ chim lớn.

Nguyên Chanh: “…”

Thảo nào gọi là tổ ấp trứng đơn giản, thực sự quá đơn sơ.

Nhiệm vụ hoàn thành, cô nhận được phần thưởng là một quả trứng và mười đồng vàng.

Nguyên Chanh so sánh kỹ lưỡng, quả trứng này trông giống hệt năm quả trứng trong ba lô của cô.

Không thể tặng một quả trứng khác sao? Hay là trong trò chơi này, hình dạng trứng chỉ có một loại?

Hoàn thành nhiệm vụ xây tổ ấp trứng, nhiệm vụ tiếp theo xuất hiện, yêu cầu cô ấp một quả trứng ma vật.

Nguyên Chanh tùy ý chọn một quả trứng trong ba lô và đặt vào tổ ấp rồi chờ đợi chỉ dẫn tiếp theo. Nhưng rồi cô phát hiện ra, thời gian ấp trứng là một giờ.

Ơ... Chỉ vậy thôi sao? Không còn gì nữa? Chẳng lẽ cô phải ngồi nhìn trứng ấp suốt một giờ sao?

Nguyên Chanh bấm thử hết các biểu tượng trong trò chơi, cố gắng tìm đạo cụ tăng tốc ấp trứng.

Không có.

Thật là vô lý, không giống với quy luật thông thường của game chút nào.

Đúng rồi! Quảng cáo, chắc là xem quảng cáo để tăng tốc ấp trứng, nhưng quảng cáo ở đâu? Chẳng phải đã nói rằng game này toàn quảng cáo, tắt mãi không hết sao?

Nguyên Chanh vỗ nhẹ vào lưng ghế phía trước: “Điềm Điềm, cái game cậu chia sẻ cho tớ ấp trứng lâu quá, có cách nào tăng tốc không?”

Mao Điềm Điềm quay lại: “Ấp trứng? Tớ gửi cậu game xếp hình mà? Đâu ra trứng?”

Nguyên Chanh: ?

Cô miêu tả lại trò chơi mình đang chơi, Mao Điềm Điềm nghĩ một lúc rồi nói: “Có thể là liên kết quảng cáo, hoặc là sản phẩm mới của cùng một nhà phát triển.”

Vậy sao?

Nguyên Chanh không chơi nhiều game lắm, nghe Mao Điềm Điềm nói vậy, cô cũng phần nào hiểu ra, chắc là kiểu quảng cáo liên kết.

“Bé Chanh à, trò này là game nhàn rỗi thôi, không có gì thú vị đâu. Nếu cậu muốn chơi game, tớ giới thiệu cho cậu vài trò chơi nhỏ hay ho khác.”

Nguyên Chanh mỉm cười từ chối: “Không cần đâu, tớ thấy trò này khá ổn, không tốn thời gian.”

Cô có nhiều việc phải làm, không có nhiều thời gian để chơi game, trò chơi nhàn rỗi như thế này lại rất phù hợp để cô thỉnh thoảng giải trí.

Mao Điềm Điềm cũng đồng ý: “Cậu nói đúng, không cày cuốc, không nạp tiền, rất hợp với cậu. Nếu cậu không thích trò này nữa, tớ sẽ tìm trò chơi nhàn rỗi khác cho cậu.”

“Cảm ơn cậu, Điềm Điềm!”

...

Nhà của Nguyên Chanh xa hơn nhà Mao Điềm Điềm, Mao Điềm Điềm xuống xe giữa chừng, còn Nguyên Chanh phải ngồi thêm bảy tám trạm nữa mới đến trạm gần nhà mình.

Đây là một khu dân cư cũ, chốt bảo vệ cũng chỉ là hình thức, nơi đây chỉ có một ông lão làm bảo vệ, ông ấy đã hơn bảy mươi tuổi, mắt cũng không còn tinh tường.

Nguyên Chanh đi ngang qua cổng, cô chào hỏi ông bảo vệ từ xa, ông lão cầm cốc trà cười hiền từ: “Bân Bân, đi học về rồi à!”

Nguyên Chanh dở khóc dở cười, Bân Bân là cậu bé sống dưới tầng nhà cô, dù cô có đội mũ lưỡi trai cũng không đến nỗi bị nhận nhầm là con trai chứ.

Khi cô về đến nhà, đồng hồ treo tường vừa chỉ đúng bảy giờ, Nguyên Chanh lau mồ hôi, bỏ qua cái bụng đói đang réo vang để đi tắm.

Trời quá nóng, tắm xong cũng chỉ giải nhiệt được một chút, chỉ cần cử động nhẹ lại đổ mồ hôi.

Nguyên Chanh không muốn nấu nướng, cô tìm được một miếng thạch do cô lớn gửi tặng trong tủ lạnh, cô cắt thành từng sợi lớn, thêm chút giấm và ớt vào trộn đều thành một tô lớn, coi như xong bữa tối.

Ôm tô ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, đối diện với chiếc TV cũ đã bám bụi, vì cô không đóng tiền nên TV đã bị cắt sóng.

Căn nhà này là căn nhà cũ của gia đình Nguyên Chanh, khi cô còn học mẫu giáo, cô sống ở đây cùng bố mẹ. Sau này, để cô có môi trường học tập tốt hơn, bố mẹ cô đã dùng hết số tiền tiết kiệm và vay mượn thêm từ người thân để mua một căn nhà ở khu vực có trường học tốt, từ đó họ phải gánh khoản vay nợ trong 20 năm.

Bố mẹ Nguyên Chanh đều là những người chăm chỉ, số tiền hai người kiếm được mỗi tháng đủ để trả nợ và không ảnh hưởng đến cuộc sống của gia đình.

Căn nhà cũ có thể cho thuê để kiếm thêm thu nhập, nếu gặp khó khăn thì bán đi cũng được một khoản nên bố mẹ cô không lo lắng nhiều về việc trả nợ.

Những năm qua, cuộc sống gia đình cô ngày càng khá hơn, cũng đã trả xong số tiền vay mượn từ người thân, thậm chí họ còn mua được một chiếc xe hơi.

Nhưng cuộc đời thật khó lường, trong một chuyến du lịch cùng bố mẹ, họ đã gặp phải một tài xế xe tải đang trong tình trạng mệt mỏi, gây ra tai nạn liên hoàn thảm khốc.

Trong vụ tai nạn đó, Nguyên Chanh được mẹ bảo vệ, nhưng cô bị ngất xỉu khi xe va chạm dữ dội.

Khi tỉnh lại, mọi thứ đã thay đổi, cô từ một cô công chúa nhỏ được bố mẹ yêu chiều trở thành một cô bé mồ côi không cha không mẹ.

Tài xế gây tai nạn quá nghèo, không thể đền bù cho bao nhiêu mạng người.

Khi ấy, Nguyên Chanh mới mười lăm tuổi, cô không chỉ phải lo liệu tang lễ cho bố mẹ mà còn phải đối mặt với việc ngôi nhà của gia đình bị ngân hàng tịch thu vì không thể tiếp tục trả nợ.

Cô không thể trả hết khoản vay.

Cô lớn đã hỏi giúp cô liệu có thể bán căn nhà cũ để trả nợ được không.

Không được, vì tiền lãi trong giai đoạn đầu chiếm phần lớn, mỗi tháng đều phải trả nợ, phần lớn số tiền đều là trả lãi, dù đã trả mười năm nhưng số tiền gốc còn rất nhiều.

Vì không trả được nợ, cô còn phải chịu thêm khoản tiền phạt, tính theo ngày, chỉ riêng khoản tiền này thôi cũng đủ để khiến cô kiệt quệ.

Ngôi nhà của cô bị tịch thu, cuối cùng Nguyên Chanh chỉ có thể dọn ra khỏi nhà mình và quay về căn nhà cũ.

Những chuyện cũ này, Nguyên Chanh không muốn nghĩ đến nhiều. Nếu mãi chìm đắm trong nỗi đau, cô sẽ rất khó thoát ra.

Bố mẹ cô đã hy sinh mạng sống để bảo vệ cô, chắc chắn họ không muốn cô lúc nào cũng chìm trong đau khổ.

Thạch trộn chua cay khá ngon miệng, Nguyên Chanh ăn được nửa bát thì lấy điện thoại ra.

Giờ chắc cũng đủ một tiếng rồi, chắc quả trứng của cô đã nở rồi nhỉ.

Cô tìm trò chơi ấp trứng trong danh sách ứng dụng, nhấn vào rồi giao diện mở ra là căn phòng nhỏ.

Nguyên Chanh nhanh chóng chạm vào cửa và ra ngoài sân, ngay lập tức nhìn thấy cái tổ ấp trứng đơn sơ mà cô đã xây.

Nhưng mà...

Quả trứng của cô đâu? Quả trứng to đùng của cô đâu rồi?

Nguyên Chanh nhấn vào tổ ấp trứng vài lần, cái tổ trống trơn chỉ hiện ra thông báo cho phép cô đặt thêm trứng vào, nhưng không tìm thấy quả trứng cô đã đặt trước đó đâu.

Cô quay lại kiểm tra nhiệm vụ, nhiệm vụ ấp trứng đã hoàn thành, vậy quả trứng mà cô đã ấp đâu rồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play