Trong nhóm đàn em do Hạ Chi Kỳ cầm đầu.
"Mẹ kiếp! Chuyện gì đây! Có người dám cười nhạo đại ca của chúng ta!"
"Là ai! Rốt cuộc là ai!"
"Nó cười nhạo đại ca, tức là cười nhạo chúng ta, chúng ta bị cười nhạo rồi!"
"Là ai! Mai tao sẽ chặn nó lại."
"Biết là ai cũng vô ích, đại ca đã cá cược với nó rồi, chúng ta đi đánh nó thì chẳng phải là đại ca không đánh cược được sao?"
"…"
Trong nhóm im lặng vài phút.
"Không được, vậy phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ chúng ta thật sự phải học à, nói ra đã thấy mất mặt rồi."
"Tao cũng không muốn học, con mẹ nó tao nhìn thấy sách là muốn nhức cái đầu."
"Tao cũng thế…"
"Chúng mày không học! Tao học! Đại ca đối xử tốt với chúng ta như vậy, bây giờ đại ca cá cược với người ta, chút chuyện nhỏ này chúng ta còn không làm được à? Trước đây ai là người ngày nào cũng khoác lác nói mình chẳng qua lười học, nếu mà học thì tám trăm học sinh giỏi cũng không theo kịp nó!"
"Tao cũng học, bình thường đại ca không yêu cầu chúng ta làm gì, không sai bảo ai, cũng không đòi tiền của chúng ta, thu chút thuế chỉ số thông minh thì đã sao!"
"Đại ca cá cược đương nhiên có lý của đại ca, tao cũng học!"
"Con mẹ nó, học thì học, được, tao học!"
"Chúng mày đều học, vậy tao cũng học."
"Thằng nhãi đó chờ mà quỳ xuống xin lỗi đại ca của chúng ta đi!"
"Nhưng mà ngay cả khi đại ca đã đánh dấu chỗ quan trọng rồi, vẫn có cái tao xem không hiểu được."
"Tao cũng vậy."
"Hay là hỏi đại ca một chút."
"Đại ca còn phải lo vụ cá cược với Trịnh Tử Lộ, chúng ta làm phiền sao anh ấy ôn tập được."
"Vậy làm sao bây giờ?"
—
Tối nay tan ca sớm, Dụ Tả Kim buồn chán nên dứt khoát quay về lớp ngủ bù.
Lớp A10 vì có Dụ Tả Kim mà không ít phụ huynh đã đến trường xin chuyển lớp cho con mình, thiếu niên bất lương gần như không ở lại trường trong giờ tự học buổi tối khiến cho lớp A10 trở nên vắng vẻ và yên tĩnh, rất thích hợp để ngủ.
Anh mở mắt khi tiếng chuông tan giờ tự học buổi tối vang lên, đôi mắt kia đen sẫm như mực đổ trên giấy Tuyên Thành, sâu thẳm đến mức không giống mắt người bình thường.
Rời khỏi lớp, anh định quay về ký túc xá.
Dòng người đang cười đùa rôm rả cũng lập tức im bặt khi thấy anh xuất hiện, vội vàng né tránh.
Vì xung quanh yên tĩnh nên giọng nói có khẩu âm vùng Đông Bắc trở nên đặc biệt vang dội.
"Dụ Tả Kim! Đồng phục của em đâu rồi!"
Đám học sinh nhìn về phía phát ra giọng nói.
Không ai khác ngoài anh Đầu của bọn họ.
Chủ nhiệm giáo dục đi qua đám đông, khí thế bừng bừng tiến thẳng đến trước mặt Dụ Tả Kim.
"Đồng phục đâu? Quy định ăn mặc của nhà trường yêu cầu thống nhất mặc đồng phục, em có biết không!"
Dụ Tả Kim chẳng buồn quan tâm, sải bước dài tự nhiên rời đi.
Chủ nhiệm giáo dục không chịu bỏ qua, đuổi theo sau lưng Dụ Tả Kim.
"Tôi hỏi em đồng phục đâu! Tại sao không mặc! Tôi thấy em căn bản là không để chủ nhiệm giáo dục tôi đây vào trong mắt."
Dụ Tả Kim cảm thấy phiền, đưa tay gỡ giác mút xuống.
Chủ nhiệm giáo dục lập tức nhảy lên đeo lại cho anh.
"Hôm nay em phải cho tôi một lời giải thích!"
Dụ Tả Kim: …
Chủ nhiệm giáo dục cứ bám riết không buông, Dụ Tả Kim mất kiên nhẫn, âm thanh như răng sói cưa vào gỗ, dữ dằn buông ra hai chữ: "Giặt rồi."
"Giặt rồi?" Chủ nhiệm giáo dục không tin: "Em không lừa tôi đấy chứ."
Dụ Tả Kim không định để ý đến ông ấy.
Chủ nhiệm giáo dục càng không dễ dàng để anh đi.
"Được, bây giờ tôi theo em về ký túc xá, tôi phải xem là em thật sự đã giặt hay chưa!"
Người xung quanh nghe vậy đều đổ mồ hôi lạnh, chẳng lẽ đối phương không sợ Dụ Tả Kim đóng cửa lại rồi đánh ông ấy một trận sao?
Dụ Tả Kim là học sinh chuyển trường hơn một tháng sau khi vào lớp A10, lý do chuyển trường là vì đánh giáo viên.
Mới lên cấp ba đã vì đánh giáo viên mà chuyển trường, đủ để thấy anh có vấn đề không nhỏ.
Sắc mặt Dụ Tả Kim hiện lên ngày càng khó coi.
Anh ghét nhất là có người ồn ào bên tai mình, dùng giọng điệu rõ ràng từng chữ, không ngừng líu ríu bên tai anh.
Chủ nhiệm giáo dục đi theo Dụ Tả Kim về ký túc xá.
Nếu phát hiện đồng phục của Dụ Tả Kim chưa được giặt thì chắc chắn phải thuyết giáo ít nhất là nửa tiếng mới thôi!
Nhưng chưa kịp đến phòng 408 thì đi qua một loạt các phòng ký túc xá nam khác khiến đỉnh đầu ông ấy như muốn bốc khói.
"Ai cho các em hút thuốc trong ký túc xá!"
"Sách cấm! Sách cấm, mấy em mới bao lớn mà đã xem sách cấm hả!"
"Ký túc xá các em chẳng khác nào một đống rác!"
"Oẹ~oẹ~Ai lại chất một chậu tất thôí thế!"
Chủ nhiệm giáo dục tức đến đỏ cả mắt: "Mau dọn dẹp hết cho tôi! Mỗi tối tôi sẽ đến kiểm tra vệ sinh!"
Tiếng ồn ào vang đến tận phòng 408.
Dụ Tả Kim đẩy cửa phòng ký túc xá, không quan tâm đến chủ nhiệm giáo dục phía sau, đi thẳng vào nhà vệ sinh, vén áo thun đen trên người lên.
Trên áo có mùi khói dầu từ thịt nướng.
Phát hiện ra hết bột giặt, tâm trạng càng trở nên tồi tệ hơn, anh giơ chân đá lật đổ giỏ đựng quần áo bẩn bên cạnh.
"Ồ, thực sự đã giặt rồi!"
Đồng phục được treo gọn gàng trên ban công nhỏ, phảng phất hương thơm nhè nhẹ của bột giặt.
Dụ Tả Kim để trần thân trên bước ra, nhìn thấy bộ đồng phục đã được giặt sạch và treo lên, trong một thoáng suy nghĩ anh ngẩn ngơ.
Ánh mắt sâu thẳm của anh lướt qua toàn cảnh phòng ký túc xá, chiếc giường vốn dĩ chất đầy đồ đạc giờ đã được dọn trống.
Chủ nhiệm giáo dục khoảng hơn bốn mươi tuổi, bình thường cũng biết đặt mình vào vị trí của học sinh mà suy nghĩ, bọn trẻ tầm này đều rất coi trọng sĩ diện.
Ông ấy chủ động hạ giọng: "Lần này tôi đã trách nhầm em rồi, xin lỗi em nhé, không nên nghi ngờ em, nhưng ở trường thì nên mặc đồng phục, mong lần sau em chọn thời gian thích hợp để giặt."
Thấy Dụ Tả Kim mặt lạnh không nói gì, ông ấy cũng không giận, ít nhất thì học sinh cũng không lừa mình.
"Cậu nhóc này, giặt quần áo cũng khá lắm, chỉ cần dọn dẹp phòng sạch sẽ nữa là tốt rồi."
Chủ nhiệm giáo dục cười hớn hở rời đi.
Dụ Tả Kim nhìn bộ đồng phục treo trên ban công, không biết đang suy nghĩ gì.
—
Sáng hôm sau khi thức dậy, Thịnh Uyên nhận được thông báo nhiệm vụ hoàn thành.
[Hệ thống: Cậu có gì muốn nói không?]
Thịnh Uyên mặc đồng phục, bước ra khỏi phòng: "Hạ Chi Kỳ, Thịnh Uyên tôi có cậu ấy thì ghê gớm lắm."
[Hệ thống: …]
Cô giáo Tiểu Đào cầm tài liệu giảng dạy ngữ văn đứng trước cửa lớp A6.
Đây là tiết học đầu tiên của cô ấy sau khi trở lại làm việc.
Nghĩ đến việc phải đối mặt với một lớp học không có chút kỷ luật nào là lại cảm thấy đáy lòng rơi lệ.
Cô ấy cũng muốn quản giáo, nhưng học sinh căn bản không nghe lời cô ấy nên đành bất lực.
Nói lý lẽ là vì muốn tốt cho họ, nhưng họ lại không thích nghe.
Lớp A6 là lớp đầu tiên mà cô ấy phụ trách sau khi trở thành giáo viên, có thể nói là đã dồn hết tâm huyết.
Cô ấy đứng ngoài lớp tự tẩy não cho bản thân.
Trên đời này có bao nhiêu người làm khuân vác, tại sao học sinh của cô lại không thể là một trong số đó chứ?
Sau đó, cô mạnh mẽ mở cửa lớp bước vào, đứng trên bục giảng, phát hiện lớp học im phăng phắc, lúc này có rất nhiều cặp mắt khát khao tri thức đang dõi theo cô ấy.
Cô giáo Tiểu Đào: ?
Chẳng lẽ bệnh của cô ấy vẫn chưa khỏi?
Sau khi bị ảo thính, giờ lại xuất hiện ảo giác sao?
Thật là điên rồ.
"Bánh mì… À không, cô giáo ơi, nhanh lên nào, đã vào học được hai phút rồi!"
"Đúng vậy, cô còn không giảng bài à, bọn em đang đợi nghe đây!"
Cô giáo Tiểu Đào mở to mắt, bình tĩnh lại: "Được, được, cả lớp mở tài liệu giảng dạy đến trang 37 nhé."
Cô ấy cầm phấn lên viết lên bảng đen "Khuyên học".
Sau giờ học, cô giáo Tiểu Đào cảm thấy hơi lâng lâng rời khỏi lớp, đây lớp học bình thường nhất mà cô ấy đã dạy trong hơn một năm qua. ( truyện trên app tyt )
Một nhóm thiếu niên bất lương ở lớp A6 tụ tập ở cuối lớp, bĩu môi lẩm bẩm thì thầm.
"Không thể thuộc nổi, thật sự không thể thuộc nổi."
"Không thuộc được cũng phải thuộc!"
"Ngữ văn còn đỡ, nhưng toán và vật lý thì tao hoàn toàn không hiểu, lão già dạy vật lý cũng sẽ không giảng lại những kiến thức đã dạy trước đây đâu."
"Hay là để tao giảng cho mày nhé?"
"Được thôi!"
Cậu bạn mập vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải ánh mắt của Thịnh Uyên.
Đại ca!
Vài người vội vàng đứng dậy.
"Đại ca không cần đâu, anh cứ học đi, bọn em tự làm được."
"Đại ca, anh nghỉ ngơi đi, anh nghỉ ngơi đi."
Thịnh Uyên nhướn mày: "Thật sự không cần tôi giúp chứ?"
"Không cần, không cần."
Không phải giúp họ, Thịnh Uyên cũng thấy thoải mái, định nghỉ trưa rồi ra ngoài in tài liệu học tập rồi quay lại phát cho họ.
——
Ở phía bên kia, Kỳ Thắng vừa mới tỉnh ngủ từ trên bàn rồi đứng dậy.
"Anh Kỳ, sao hôm nay không thấy anh Dụ đâu nhỉ?"
Kỳ Thắng ngáp một cái: "Ở trong ký túc xá ấy."
"Ngủ à?"
"Không biết đang làm gì, nhưng anh Dụ có nhắn là chiều nay sẽ ra ngoài."
"Biết vậy thì chiều nay tao đã đến trường rồi."
Buổi trưa, Thịnh Uyên ăn xong bữa trưa rồi cầm tiền tiêu vặt ra khỏi cổng trường, đến một tiệm photocopy, đưa ghi chép của mình cho chủ tiệm: "Ông chủ, in cho cháu hai mươi bản."
Sau đó nghĩ đến điều gì: "Hai mươi mốt bản đi ạ."
"Được rồi, tôi sẽ in gọn lại cho cậu, như vậy sẽ tiết kiệm hơn."
"Cảm ơn ông chủ."
Tổng cộng hết hơn năm mươi, giấy vừa in ra vẫn còn nóng hổi, Thịnh Uyên xách túi đi về phía trường.
Vừa bước vào tòa nhà dạy học, cậu liền thấy Trịnh Tử Lộ hoảng loạn chạy vào tòa nhà dạy học, giữa chừng còn vô tình vấp ngã một cái.
Thịnh Uyên nắm lấy cổ áo của Trịnh Tử Lộ, kéo cậu ấy dậy: "Này, không sao chứ."
Trịnh Tử Lộ nhìn thấy cậu liền hất tay ra: "Nói, các cậu đã làm gì Quách Cương rồi?!"
"Quách Cương?"
"Đúng vậy!"
Thịnh Uyên đưa tay lên miệng, ra vẻ suy nghĩ: "Quách Cương là ai?"
Trịnh Tử Lộ: …
"Cậu đừng có giả bộ không biết!" Cậu ấy nghiến răng: "Quách Cương còn có thể là ai nữa, là người mà đám đàn em của cậu vừa mới dẫn đi ở nhà ăn đó, cậu dám nói là không biết xem!"
Thịnh Uyên: "Không biết thật."
Trịnh Tử Lộ: …
Được lắm, đúng là dám nói.
Lúc này chủ nhiệm giáo dục từ trên tầng đi xuống, định đến nhà ăn tìm gì đó ăn, Trịnh Tử Lộ nhìn thấy như gặp được cứu tinh liền lao tới.
"Thầy ơi!"
"Mẹ ơi! Cái quái gì thế, làm tôi giật cả mình."
Chủ nhiệm giáo dục bị dọa đến rùng mình, bật thốt lên một cách vô thức, sau đó vội vàng vỗ vỗ miệng: "Xin lỗi, vừa rồi tôi bị giật mình."
Trịnh Tử Lộ không để tâm: "Thầy ơi, không xong rồi!"
Chủ nhiệm giáo dục thấy cậu ấy hoảng hốt như vậy thì nghiêm mặt hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Vừa nãy ở nhà ăn, đám bất lương lớp A6 cứ khăng khăng là Quách Cương đã uống trà sữa của họ rồi lôi người đi."
"Còn có chuyện này nữa à!"
"Quách Cương luôn ở cùng chỗ với em, làm gì có chuyện đi uống trà sữa của họ, đây chỉ là cái cớ để họ lôi Quách Cương đi thôi, họ đã đưa Quách Cương đến phòng dụng cụ thể thao trong nhà thi đấu." Trịnh Tử Lộ nói một mạch không nghỉ: "Đã bị đưa đi một lúc rồi, thầy mau đến xem sao đi."
Chủ nhiệm giáo dục không dám chần chừ, không nghe thêm lời nào của Trịnh Tử Lộ nữa, vội vàng chạy đến nhà thi đấu, lòng đầy lo lắng, sợ có chuyện gì xảy ra với học sinh.
Trịnh Tử Lộ quay đầu lại, giận dữ nói với Thịnh Uyên: "Những gì đàn em của cậu làm với Quách Cương, tôi nhất định sẽ ăn miếng trả miếng, lấy mắt đền mắt với cậu!"
Nói xong, cậu ấy cũng chạy ra ngoài.
[Hệ thống: Đám Hạ Chi Kỳ bắt Quách Cương để làm gì vậy?]
"Không biết."
Thịnh Uyên cũng thấy khá tò mò, chậm rãi đi đến nhà thi đấu.
Cửa phòng dụng cụ thể thao trong nhà thi đấu chỉ khép hờ, bên trong thỉnh thoảng vang lên vài câu chửi thề và tiếng ừm ừm của Quách Cương bị bịt miệng chặn lại.
Chủ nhiệm giáo dục toát mồ hôi hột, dùng chân đá mạnh cửa.
"Tất cả dừng tay!"
Một nhóm thiếu niên bất lương đồng loạt ngẩng đầu khỏi những tờ đề thi, họ ngồi bệt trên sàn, sàn nhà đầy những đề thi môn khoa học tự nhiên, trong lúc nhất thời không khí trong nhà thi đấu dường như ngừng lại, chỉ còn tiếng Quách Cương ngồi ở giữa uống trà sữa vang lên.
"Ừng ực ừng ực…"
Mọi người xung quanh nhìn về phía cậu ấy.
Quách Cương ngớ người.
Nhìn cậu ấy làm gì?
Chỉ bảo dừng tay, đâu có bảo dừng uống.
Chủ nhiệm giáo dục co quắp khóe miệng, có hơi lúng túng, không ngờ một nhóm có vấn đề lại tụ tập để học bài, nhất thời gãi đầu rồi lại gãi cổ, lắp bắp nói: "Không phải chứ, mấy cậu lớp A6 lôi học sinh lớp A1 vào nhà thi đấu làm gì thế?"
Hạ Chi Kỳ nói: "Thầy ơi, đam mê học tập thì có gì sai đâu."
Ăn của người thì miệng ngắn*, Quách Cương vội nói: "Thầy ơi, em đến để giảng bài cho họ mà."
(*) thành ngữ TQ, nghĩa là nhận được ân huệ từ người khác thì khó lòng nói xấu hay chống lại họ.
Lúc ở nhà ăn vừa ăn xong bữa trưa, cậu ấy đã bị một nhóm bất lương vây quanh, hỏi cậu ấy có phải là học sinh giỏi nhất khối không, cậu ấy không dám nói dối run rẩy nói đúng, sau đó, họ bảo sẽ đưa cậu ấy đi và mời cậu ấy uống trà sữa.
Cậu ấy có thể tin được sao? Vậy là cậu ấy chạy thục mạng, nhưng cuối cùng vẫn không thoát nổi.
Cứ tưởng sẽ bị đánh một trận, không ngờ họ thực sự mời cậu ấy uống trà sữa, tiện thể nhờ cậu ấy giảng bài cho họ.
Trịnh Tử Lộ chứng kiến cảnh này mà trợn mắt há mồm.
Lúc này Thịnh Uyên vừa ngâm nga vừa đi tới.
"Ăn miếng trả miếng hả?"
Trịnh Tử Lộ: …
"Lấy mắt đền mắt à?"
Trịnh Tử Lộ: …
Thịnh Uyên: "Trà sữa của tôi phải là ly lớn đấy nhé."
Trịnh Tử Lộ: …