"Ông chủ, cho hai ly trà sữa trân châu."
"Ly vừa hay ly lớn?"
Trịnh Tử Lộ nhìn sang Thịnh Uyên ở bên cạnh, từ kẽ răng nặn ra hai từ: "Ly lớn."
Quán trà sữa ngay đối diện trường học, lượng khách không nhỏ, chỉ là bây giờ còn mười lăm phút nữa là kết thúc giờ nghỉ trưa nên không cần phải xếp hàng.
Trịnh Tử Lộ đưa ly trà sữa trân châu đã làm xong cho cậu: "Đây, đừng có mà no đến chết đó."
Thịnh Uyên: "Một ly trà sữa thì cũng chưa đến mức đó."
Trịnh Tử Lộ nghiến răng hàm đến mức sắp vỡ ra, uống ừng ực xong phần của mình, nhìn thấy Thịnh Uyên vẫn còn hơn nửa ly: "Cậu có thể uống nhanh lên được không, tôi còn có việc nữa."
Thật ra đối phương cũng chẳng cần phải đợi cậu.
"Việc gì?"
"Về dọn dẹp ký túc xá, tối nay chủ nhiệm giáo dục sẽ kiểm tra vệ sinh phòng ngủ của nam."
Nếu không có vụ lùm xùm ở nhà thi đấu thì ăn xong cậu ấy đã về ký túc xá rồi.
Trịnh Tử Lộ càng nghĩ càng buồn bã, nếu không có vụ lùm xùm ở nhà thi đấu, cậu ấy cũng không cần phải mời Thịnh Uyên uống trà sữa!
Kiểm tra vệ sinh phòng ngủ.
Thịnh Uyên nhai trân châu: "Để đánh giá bình chọn à?"
"Cũng có thể, không thì cũng được khen ngợi qua loa."
Thịnh Uyên lên đường: "Đi thôi."
Trịnh Tử Lộ ngạc nhiên: "Cậu đi làm gì?"
Thịnh Uyên quay đầu nhìn cậu ấy: "Chẳng phải nói là dọn dẹp phòng ngủ sao?"
Trịnh Tử Lộ sững sờ tại chỗ.
Nhìn bóng lưng cao lớn phía trước.
Cậu không định giúp mình dọn ký túc xá chứ.
Cậu tốt như vậy sao?
Hai người đến tòa nhà ký túc xá A, khi lên đến tầng bốn, suy đoán trong lòng Trịnh Tử Lộ dần được chứng thực.
Kinh ngạc! Cậu thật sự đến giúp mình.
Dù có hơi chó, nhưng không ngờ tới cậu còn biết cách làm người.
Trịnh Tử Lộ đứng yên trước phòng 407, giới thiệu: "Đây là phòng ngủ của tôi."
Thịnh Uyên liếc nhìn qua: "Vậy à."
Trịnh Tử Lộ cười: "Ừm, cùng nhau dọn dẹp đi."
"Được thôi, phòng tôi ở ngay bên cạnh, cậu dọn xong thì có thể sang tìm tôi."
Sau đó trong ánh mắt ngạc nhiên của Trịnh Tử Lộ, cậu đẩy cửa bước vào phòng 408.
Trịnh Tử Lộ: …
Biết làm người cái rắm ấy!
Rốt cuộc mình đang mong đợi điều gì thế?
Thịnh Uyên! Cậu hãy làm người đi!
Thịnh Uyên bước vào phòng 408, so với hôm qua thì không có gì khác biệt, ngay cả bộ đồng phục treo ngoài ban công nhỏ cũng chưa được lấy xuống.
?
Chẳng lẽ hôm qua đối phương không về?
Suy nghĩ vừa lóe lên, Thịnh Uyên liền gạt bỏ ngay.
Cậu không có thời gian để lo lắng về tình trạng của nhân vật mục tiêu, giờ cậu còn việc chính cần làm.
Thịnh Uyên xắn tay áo lên đến cẳng tay, thời gian trước giờ học không còn nhiều, cậu nhanh chóng dọn dẹp phòng ngủ, cuối cùng lấy bộ đồng phục hôm qua xuống, gấp gọn gàng và đặt ngay ngắn trên đầu giường.
Một nam sinh gọn gàng.
Đây là thiết lập nhân vật mà anh đây tạo cho nhân vật mục tiêu.
Nhìn thoáng qua, phòng 408 sạch sẽ ngăn nắp, không chỉ đơn giản là giặt một bộ đồng phục như hôm qua.
[Hệ thống: Hôm qua cậu là cô tiên ốc đồng, hôm nay là gì?]
Thịnh Uyên: "Cô tiên ốc đồng plus."
[Hệ thống: …]
Cậu hiểu plus là gì thật à.
Trước khi ra khỏi cửa, Thịnh Uyên lấy một tập photocopy ghi chú học tập từ trong túi nhựa, đặt lên giường của Dụ Tả Kim, sau đó mới rời đi.
Về đến lớp, cậu đưa đồ cho Hạ Chi Kỳ, nhờ cậu ấy hỗ trợ phát cho bọn đàn em.
"Có gì không hiểu hay có câu hỏi nào khó thì trực tiếp hỏi nhé."
"Nhưng không phải đại ca cũng cần ôn tập sao?"
"Chuyện đó cậu không cần lo."
"Nhưng nếu chúng em làm lỡ việc ôn tập của anh…"
"Thì đó là tôi đáng phải chịu."
Hạ Chi Kỳ: …
[Hệ thống: …]
Cậu đúng là hiểu nghệ thuật ăn nói đấy.
—
Lúc chạng vạng, Dụ Tả Kim xách một túi rác đen to tướng từ cửa sau của quán nướng đi ra.
Tiếng của cụ ông trong quán vọng ra, có thể nghe thấy mơ hồ.
"Tiểu Dụ à, hôm nay cháu về sớm đi, hôm nay ít khách, ông và dì Trần của cháu làm được."
Dụ Tả Kim ném rác xong, không để ý đến lời của cụ ông, quay lại quán tiếp tục làm việc.
Kỳ Thắng mang theo áo khoác đồng phục từ trường trở về tìm anh: "Anh Dụ, em nghe nói tối nay Đầu Sắt sẽ đi kiểm tra ký túc xá nam."
Dụ Tả Kim đeo găng tay cao su, thân hình cao lớn của anh đang rửa bát bên cạnh bồn rửa nhỏ đến đáng thương.
Vai anh rất rộng, hơi cong lưng, nếu đứng thẳng lên, đầu anh sẽ đụng vào tủ trên.
Bên ngoài trời hơi lạnh, Kỳ Thắng mặc áo khoác đồng phục vào: "Anh Dụ, hôm nay cũng không có việc gì nhiều, anh làm xong thì về đi."
Cũng không phải là họ sợ Đầu Sắt, chủ yếu đối phương mà bắt đầu lải nhải thì thật sự không có điểm dừng.
Giống như Đường Tăng niệm chú vòng kim cô vậy, không có kết thúc.
Ồn ào đau cả đầu.
Kỳ Thắng tò mò: "À đúng rồi anh Dụ, sáng nay anh ở ký túc xá làm gì vậy?"
Dụ Tả Kim im lặng không nói gì.
Kỳ Thắng thấy vậy cũng không hỏi thêm.
"Anh Dụ, em đi trước đây, gặp lại sau."
Kỳ Thắng rời khỏi từ cửa sau, tiếng bước chân biến mất ngay khi cửa đóng lại.
Hôm nay quán ít khách, ba người trong quán dọn dẹp xong hết mọi thứ, khoảng chín giờ năm mươi thì đóng cửa.
Cụ ông xách một túi giấy lên: "Tiểu Dụ, sắp đến Trung thu rồi, cháu mang hai cái bánh Trung thu về đi."
Dụ Tả Kim cúi đầu, ánh sáng lờ mờ từ bếp chiếu lên khuôn mặt anh, nốt ruồi dưới mắt càng thêm nổi bật.
"Không cần đâu."
Anh không nhận, để lại một câu "Ngày mai cháu sẽ lại đến" rồi đi ra khỏi quán từ cửa sau.
Dì Trần mặc áo khoác vào, vén rèm bước vào bếp, nhìn thấy túi giấy đỏ vẫn còn trong tay cụ ông: "Tiểu Dụ không nhận à?"
Cụ ông cúi gập người, lắc đầu.
"Tính cách đứa trẻ này lạnh lùng."
Dì Trần thở dài: "Trời cũng sắp vào thu rồi, không biết nhà nó có bảo nó mặc thêm quần áo không."
"Không ai lo cho nó cả."
Lần đầu tiên gặp Dụ Tả Kim là hai năm trước, khi đó thiếu niên với gương mặt non nớt hỏi ở đây có tuyển nhân viên không.
Giữa trời đông, ăn mặc đơn bạc.
Kể từ lúc đó, ông chưa từng thấy người nhà của Dụ Tả Kim xuất hiện.
Dì Trần đến đây từ năm ngoái, lúc đầu tưởng Dụ Tả Kim là người thân của cụ ông, sau này mới biết là không phải, nhưng cũng không hỏi chi tiết về hoàn cảnh của Dụ Tả Kim.
Chắc là nhà nghèo, đứa trẻ phải ra ngoài làm việc kiếm sống.
"Ba mẹ nó đâu?"
"Chưa từng thấy, chỉ nghe người khác nói đứa trẻ này sống ở trường, cũng chưa từng thấy nó liên lạc với ai." ( truyện trên app T Y T )
"Thật tội nghiệp."
Cụ ông và dì Trần khóa kỹ cửa rồi rời đi.
Chi phí ăn mặc đều là tự anh lo liệu.
Không ai quản Dụ Tả Kim, cũng không ai dám quản anh.
Trong đám học sinh nổi tiếng là cuồng bạo lực, đánh nhau nhất định phải thấy máu, dường như chỉ có như vậy mới khiến anh cảm thấy thoải mái.
Ngoại trừ đám đàn em đi theo anh thì không ai muốn tiếp cận Dụ Tả Kim.
Dụ Tả Kim trở về ký túc xá, lúc này còn hơn năm phút nữa là hết giờ tự học buổi tối của lớp mười hai.
Chủ nhiệm giáo dục đến tòa nhà ký túc xá trước thời hạn, mục đích là để ngăn chặn học sinh tan học trở về tranh thủ dọn dẹp ký túc xá, khiến họ không kịp trở tay.
Khi thấy bóng dáng Dụ Tả Kim, ông ấy định tiến tới giáo huấn một phen vì thằng nhóc này về ký túc xá sớm.
Nhưng nhớ lại lời của quản lý ký túc xá trước đây rằng thường mở cửa phòng trống, về muộn đến tận ba giờ sáng, ông ấy chỉ thở dài, nuốt lời định nói xuống.
Phản nghịch phản nghịch.
Nếu nói thật, có khi thằng nhóc này sẽ cố tình ngày ngày về ký túc xá lúc nửa đêm.
Chung quy về sớm vẫn an toàn hơn về muộn.
Nhưng cũng không thể dễ dàng bỏ qua.
Chủ nhiệm giáo dục tiến lên: "Dụ Tả Kim, dọn dẹp phòng ngủ chưa, mở cửa ra để tôi kiểm tra một chút."
"Chưa dọn."
Dụ Tả Kim lạnh lùng nhả ra hai chữ, rồi bước sang một bên.
Ý là để ông ấy vào xem trực tiếp.
Chủ nhiệm giáo dục trừng mắt: "Hôm qua tôi đã nói là sẽ kiểm tra vệ sinh mà!"
Vừa nói ông ấy vừa vặn nắm cửa phòng 408.
Cửa phòng mở ra, luồng gió lạnh buổi tối phả vào mặt.
Đó là từ cửa sổ của ban công nhỏ đang mở.
Gió lướt qua ngưỡng cửa, khẽ làm tóc Dụ Tả Kim bay lên.
Chủ nhiệm giáo dục nhìn quanh căn phòng gọn gàng, bước chân dừng lại.
"Chẳng phải đã dọn rồi sao?"
Dụ Tả Kim ngước mắt.
"Được đấy, vừa rồi thằng nhóc em nói vậy là định tạo bất ngờ cho tôi đúng không!"
Chủ nhiệm giáo dục bước vào, suýt nữa bị vấp phải hố trên sàn nhà ngay cửa, ngẩng đầu nhìn quanh một chút: "Dọn dẹp sạch sẽ lắm."
Ánh mắt ông ấy dừng lại ở một góc.
"Ồ! Còn học nữa đấy!"
Chủ nhiệm giáo dục cầm tập ghi chú học tập đặt trên giường của Dụ Tả Kim, cười tươi đến mức thấy răng mà không thấy mắt.
"Thằng nhóc ngoan, thằng nhóc ngoan!"
"Không phải của em."
"Gì mà không phải của em, đặt trên giường em thì là của em rồi." Chủ nhiệm giáo dục vỗ mạnh hai cái vào lưng Dụ Tả Kim: "Không cần giải thích, tôi hiểu hết rồi."
Dụ Tả Kim: …
"Cứ tiếp tục giữ vậy nhé."
Chủ nhiệm giáo dục khoanh tay sau lưng, cười vui vẻ rời đi, cảnh tượng giống hệt như ngày hôm qua, vẫn là lịch sử thật đáng kinh ngạc quen thuộc.
Cửa phòng đóng lại.
Nhìn căn phòng ký túc xá gọn gàng, sắc mặt Dụ Tả Kim ngày càng trở nên khó coi, mọi thứ đều khiến anh cảm thấy mâu thuẫn.
Bộ đồng phục đã giặt hôm qua, ký túc xá gọn gàng hôm nay.
Trong lồng ngực Dụ Tả Kim trào dâng một sự bực bội mạnh mẽ.
Như thể một con thú hoang đã xâm phạm vào lãnh địa của sư tử.
Dụ Tả Kim bước ra khỏi ký túc xá, đi thẳng xuống tầng một, rồi bước vào văn phòng của thầy quản lý ký túc xá.
Thấy anh, thầy quản lý sợ đến mức suýt ngã khỏi ghế.
"Bạn học Dụ có việc gì không?"
Dụ Tả Kim lướt qua thầy ấy.
"Ê ê, bạn học Dụ, đây là đồ của thầy, bạn học Dụ!"
Dụ Tả Kim trực tiếp lấy danh sách cư trú, chỉ thấy ở ô thứ hai của phòng 408, nơi ban đầu để trống họ tên giờ đã được viết hai chữ.
Thịnh Uyên.
Tiếng chuông tan học vang lên trong tòa nhà dạy học, Thịnh Uyên dừng bút, thu gọn sách giáo khoa trên bàn vào ngăn bàn, đeo ba lô lên vai phải rồi đứng dậy.
"Hẹn gặp lại anh Thịnh!"
"Hẹn gặp lại anh Thịnh."
Thịnh Uyên vẫy tay, khi đi đến cổng trường, cậu nhìn thấy năm sáu thiếu niên bất lương chủ nghĩa côn đồ đang quấy rối các học sinh vừa bước ra từ cổng Trường Trung học Phổ thông số 1.
Thịnh Uyên lặng lẽ tháo kính cận, thay bằng kính râm mà cậu luôn để sẵn trong túi đồng phục.
[Hệ thống: Cậu làm gì vậy?]
Thịnh Uyên không hề chớp mắt: "Ngụy trang."
[Hệ thống: …]
Thích nhất là dáng vẻ tự tin nói dối không chớp mắt của cậu.
Thịnh Uyên đeo kính râm bước ra khỏi cổng trường, một tên thiếu niên bất lương chú ý đến cậu.
"Này!"
Thịnh Uyên tiếp tục đi về phía trước.
Thiếu niên bất lương kéo cậu lại: "Này! Gọi mày đấy!"
"Tôi á?"
"Đúng vậy!"
Thiếu niên bất lương ôm cổ cậu, nhận ra đối phương cao hơn mình, liền lặng lẽ nhón chân lên: "Này, hỏi mày một chuyện, mày có biết ai tên là Thịnh Uyên không?"
"Thịnh nào Uyên nào?"
"Hình như là chữ Thịnh trong từ thịnh vượng, còn Uyên…" Người kia ngẫm nghĩ một lúc: "Uyên trong oán than*"
(*) hai từ này có cách đọc và phiên âm pinyin khá giống nhau.
Thịnh Uyên: …
Khóe miệng Thịnh Uyên thẳng đơ: "Không biết, trường chúng tôi có nhiều người tên Thịnh Uyên lắm, không biết cậu nói ai."
"Còn ai nữa, chính là người đã đánh người anh em Ngô Địch của đại ca bọn tao!"
"Đại ca của cậu là ai?"
"Vua sói."
Thịnh Uyên: "Wow."
[Hệ thống: Wow.]
Lâu lắm rồi mới nghe thấy cái tên đậm chất cổ xưa như vậy.
"Người tên Thịnh Uyên đó đột nhiên xuất hiện, có vẻ rất trâu bò, mày có biết nó không?"
Thịnh Uyên: “Có nghe nói loáng thoáng.”