Nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ vang lên.
Cả người lẫn hệ thống đều sững sờ ngay đó.
[Hệ thống: Vẫn còn thao tác kiểu này cơ à!]
Thịnh Uyên: Vẫn còn chuyện tốt như thế cơ à!
Nhìn Thịnh Uyên đứng trước thùng nhân ái, khóe miệng dần dần điên cuồng ngang ngược, Thật Tiến Bộ liền biết, trong lòng tên ngốc này lại bắt đầu dự định gì đó.
[Hệ thống: Cậu cười gì thế?]
"Có biết bây giờ anh đây giống ai không?"
[Hệ thống: Ai?]
"Christopher Columbus."
Hệ thống sử dụng chương trình của riêng mình tìm kiếm nhân vật này, phát hiện đối phương là một nhà hàng hải, phát hiện ra đại lục mới.
[Hệ thống:…]
Thịnh Uyên đặt bút xuống rồi rời đi.
Tâm trạng thoải mái nhẹ nhàng.
Quả nhiên đường nào cũng đến La Mã.
Về đến lớp học, Hạ Chi Kỳ lướt một cái, đi tới bên cạnh Thịnh Uyên nhanh như chớp.
"Anh Thịnh!"
"Sao thế?"
"Em nghe nói, anh cược với Trịnh Tử Lộ lớp A1 sẽ đứng thứ ba toàn trường trong kỳ thi tháng."
Thiếu niên bất lương đi thi thì hoặc là không thi, hoặc là nộp giấy trắng, thi mà đứng đầu thì được xem là gì.
Ban đầu Hạ Chi Kỳ nhìn thấy tin này thì hoàn toàn không tin.
Bất lương mà thi đứng top ba học sinh giỏi, không phải sẽ bị cười nhạo đến chết sao.
Nhưng bài viết về vụ cá cược giữa Thịnh Uyên và Trịnh Tử Lộ càng nhiều lên, cái loa lớn cau mày, nhận ra sự việc không hề đơn giản!
Thịnh Uyên vừa quay lại, cậu ấy liền vội vàng chạy tới.
Hy vọng có thể nhận được câu trả lời vừa ý từ miệng anh Thịnh của cậu ấy, không phải.
Thịnh Uyên: "Không phải..."
Hai mắt Hạ Chi Kỳ sáng lên: "Không phải thật sao?"
Thịnh Uyên lấy quyển ba năm mô phỏng năm năm thi đại học trong túi nhựa ra: "Không phải nghe nói."
Hạ Chi Kỳ:...
Hạ Chi Kỳ xoa xoa mũi.
Thì ra anh Thịnh của họ cũng không phải không biết nói khoác.
Nếu không thắng cược, bang nhóm của họ đừng nói là trong giới bất lương, mà cả Trường Trung học Phổ thông số 1 cũng sẽ bị những học sinh giỏi đó đè đầu, đến lúc đó địa vị cũng rơi xuống ngàn vạn thước.
Hạ Chi Kỳ ngồi xuống trước mặt cậu: "Không phải chứ anh Thịnh, anh thật sự cược với Trịnh Tử Lộ sao? Lỡ như..."
Nói được một nửa, bỗng nhiên vầng sáng đột ngột xuất hiện, cậu ấy vỗ hai tay lên bàn, cúi sát người vào Thịnh Uyên: "Anh Thịnh, em hiểu rồi! Đây là anh muốn trắng đen ăn trọn!"
Thịnh Uyên thình lình xuất hiện ngang không trung, ra tay liền giải quyết sạch tạo thế Ngô Địch, giành được Trường Trung học Phổ thông số 2, tiếp theo chính là Trường Trung học Phổ thông số 1!
Và tầm nhìn của Thịnh Uyên không chỉ giới hạn trong việc thống lĩnh những bất lương của Trường trung học Phổ thông số 1, mục tiêu của cậu là sao trời và biển cả, và cả những người có thành tích tốt đó, để trên dưới Trường Trung học Phổ thông số 1 đều có sự tín phục dành cho cậu.
Thịnh Uyên dám cược, thì rõ ràng đã nắm chắc!
Hai tay Hạ Chi Kỳ ôm đầu.
Cậu ấy ngộ ra rồi!
Cậu ấy hoàn toàn ngộ ra rồi!
Anh Thịnh của cậu ấy! Là một kiểu thiếu niên bất lương rất mới!
Hạ Chi Kỳ đứng dậy chạy ra xa: "Anh Thịnh, em mang tin này đến cho các anh em ngay bây giờ đây!"
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà đã thấy đủ sự lo âu, lĩnh hội, vui vẻ và kính phục trên mặt Hạ Chi Kỳ...
Nhìn Hạ Chi Kỳ đi xa.
[Hệ thống: Cậu ta đi làm gì vậy?]
Thịnh Uyên: "Đi tung tin về tôi."
[Hệ thống:…]
Thịnh Uyên mở sách ra, lấy bút bắt đầu giải đề.
Thật Tiến Bộ triển khai hàng trăm suy nghĩ trong đầu, cũng không sánh bằng đường về của não của Hạ Chi Kỳ.
[Hệ thống: Tại sao cậu ta lại nghĩ cậu trắng đen ăn trọn?]
"Có lẽ vì tôi ăn bánh Oreo."
[Hệ thống: …]
Vậy lần sau cậu nhớ bác bỏ tin đồn ăn nhân sôcôla nhé.
Tiết đầu tiên của lớp tự học buổi tối kết thúc, Thịnh Uyên đặt bút xuống, vận động cổ tay, lúc đứng dậy định ra ngoài đi dạo, cậu để ý thấy bạn cùng bàn bên cạnh đang mặt ủ mày chau trước một bài toán.
Nếu nhớ không lầm, đối phương vẫn cứ mãi dừng lại ở câu hỏi này kể từ khi lớp tự học buổi tối bắt đầu.
"Có cần tôi giảng cho cậu không?"
Tưởng Noãn ngẩng đầu, nhìn thấy Thịnh Uyên thì hơi bối rối, không dám nghe đối phương giảng, lại sợ từ chối thì sẽ chọc giận đối phương.
"Tôi... chuyện đó, tôi có thể tự mình... Ý tôi là..."
Thịnh Uyên lại ngồi xuống, bàn tay với khớp xương rõ ràng cầm vở bài tập của Tưởng Noãn để vào giữa: "Để tôi xem đề bài."
"Được, được…"
Hai phút sau, vấn đề khó khăn đã được giải quyết dễ dàng, Tưởng Noãn nhìn Thịnh Uyên với vẻ không thể tin được
"Cảm... cảm ơn cậu."
"Không cần." Thịnh Uyên trả lại vở bài tập cho cô ấy: "Lần sau nếu không biết làm thì để trống rồi làm bài dưới, tôi chỉ cậu sau."
Mặt Tưởng Noãn hơi đỏ lên.
"Anh Thịnh! Em cũng muốn! Em cũng muốn!"
Đồng chí Dã Hỏa làm dáng hét lên.
Thịnh Uyên: "Cậu làm trước đi, nếu không biết thì tôi sẽ giảng cho cậu."
"Anh Thịnh, em làm xong rồi."
Cậu ấy đập vở bài tập lên bàn Thịnh Uyên, trên trang ngoại trừ đề bài thì một chữ cũng không có.
Tưởng Noãn: "Bạn học Kim cũng chưa làm sao."
Kim An Châu xoa đầu xấu hổ nói: "Tôi cũng không biết."
Thịnh Uyên: ...
Hóa ra cậu cũng biết xấu hổ.
Sau khi tan học, Thịnh Uyên về nhà như thường lệ, sáng hôm sau thức dậy, cậu phát hiện giá trị bất lương trên đầu đã tăng lên, liền biết Hạ Chi Kỳ đã tung tin đồn thành công.
Đội sáu nghìn giá trị bất lương đến trường, cậu phát hiện giá trị bất lương của tất cả đàn em cũng tăng cao.
[Hệ thống: Hiệu ứng liên kết, đại ca lợi hại, địa vị của đàn em cũng sẽ nâng cao.]
Giá trị bất lương của những người khác dựa đánh dựa cướp, giá trị bất lương của Thịnh Uyên dựa vào mồm của Hạ Chi Kỳ, một lần thổi phồng đã bay cao.
Hạ Chi Kỳ: "Anh Thịnh, anh đến rồi."
Thịnh Uyên nhìn cậu ấy một cái: "Ừm, ngôi sao may mắn."
"Chà, anh Thịnh." Hạ Chi Kỳ vui mừng khôn xiết.
Sau khi cậu ấy đi theo Thịnh Uyên, địa vị tương đương với tay cầm thứ hai, chỉ có cậu ấy mới có thể gọi Thịnh Uyên là anh Thịnh, những đàn em khác đều đều gọi là đại ca.
Thịnh Uyên không quấy rầy trí tưởng tượng của cậu ấy, trở về chỗ ngồi, giờ học buổi sáng kết thúc, Thịnh Uyên giải quyết xong bữa trưa rồi đến tòa nhà ký túc xá A.
Giáo viên quản lý ký túc xá lấy chìa khóa đưa cho cậu.
"Nếu xảy ra mâu thuẫn với bạn cùng phòng thì nhất định phải báo cho thầy ngay lập tức."
Trong lời nói là sự quan tâm sâu sắc.
"Em biết rồi."
Thịnh Uyên cầm chìa khóa lên lầu.
"Sao cậu ta lại ở ký túc xá rồi?"
"Chết tiệt, cậu ta ở phòng nào, lỡ như ở cùng phòng với chúng ta thì phải làm sao đây?"
"Thịnh Uyên! Đấu một chọi một không?"
"Đừng ngủ say quá, nếu không bị đánh cũng không biết là ai đánh!"
Trên đường đi, không ít người từ trong ký túc xá thò đầu ra nhìn cậu.
Học sinh bình thường, thiếu niên bất lương đều có.
Từ khi tiêu diệt Ngô Địch thì danh tiếng được lan truyền, trong giới có rất nhiều người muốn khiêu chiến với Thịnh Uyên.
Vốn định để đối phương vào ký túc xá sẽ đi xem đối phương thế nào, cho đến khi Thịnh Uyên bước vào 408 dưới trăm mắt dõi theo của mọi người.
"..."
"Tôi nhớ Dụ Tả Kim sống một mình trong phòng đó."
"Chết tiệt! Ai xếp ký túc xá vậy?"
"Tuyên án tội tìm cớ khiêu chiến gây sự với giáo viên này."
"Ha ha ha, tên nhóc Thịnh Uyên này chưa tung tăng được mấy ngày thì xong đời rồi."
"Cậu nói xem, buổi chiều Dụ Tả Kim trở về, phát hiện ký túc xá của cậu ta có người khác ở thì sẽ như thế nào?"
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, mọi âm thanh đều bị chặn lại bên ngoài.
Nơi này là phòng ký túc xá hai người, có phòng tắm riêng, vừa liếc nhìn, trong đầu Thịnh Uyên chỉ có bốn chữ.
Một mớ hỗn độn.
Quần áo chất đống tùy ý trên sàn tạo thành một ngọn đồi, sàn nhà cách cửa ba bước bị giẫm hỏng hết một chỗ, hình thành chỗ trũng, còn có những nơi khác, trong một ký túc xá, lại có thể đồng thời nhìn thấy những cảnh quan thiên nhiên như núi cao, thung lũng, núi đồi...
Có thể gọi tòa nhà ký túc xá A, điểm cảnh quan cấp 5a.
Không thể nói là bẩn, nhưng hơi bừa bộn thì chắc chắn có.
Thịnh Uyên xắn tay áo dọn dẹp chiếc giường chất đầy các thứ linh tinh còn lại, rồi đặt đồ đạc dưới gầm giường.
Lúc dọn dẹp, cậu phát hiện một bộ đồng phục dính máu chất bên trên đống quần áo.
Chỗ tay áo dính máu giống hệt cái cậu thấy hôm qua.
Sự thật chỉ có một!
Đây là ký túc xá của Dụ Tả Kim!
[Hệ thống: Chết tiệt, cậu đỉnh thật đó.]
Thịnh Uyên khiêm tốn: "Luôn như vậy mà."
[Hệ thống: ...]
Cậu treo đồng phục lên giá áo xong, đeo tai nghe định nghỉ trưa.
Nhắm mắt chưa được năm giây lại chợt mở mắt ra.
"Thiếu niên bất lương ăn mặc theo quy định của trường, sẽ bị trừ giá trị bất lương."
[Hệ thống: Theo lý mà nói, là đúng.]
Thịnh Uyên nhìn bộ đồng phục đó dâng lên sự thích thú.
Cậu đứng dậy cầm lấy, đi vào nhà vệ sinh rồi bỏ vào bồn rửa mặt.
"Vậy hôm nay anh đây sẽ làm cô tiên ốc đồng."
[Hệ thống: Cô tiên ốc đồng không phải là nữ sao?]
"Phía Đông mặt trời mọc, phía Tây thì trời mưa, anh của cậu, tôi đây là đại mỹ nữ."
[Hệ thống: ...]
Thịnh đại mỹ nữ tìm kiếm một vòng, mới tìm thấy bột giặt chỉ còn lại một ít ở đáy túi.
Đủ dùng rồi.
Trải qua mười lăm phút nỗ lực bền bỉ, bộ đồng phục không còn vết máu và sạch sẽ trở lại.
Thịnh Uyên kéo dây kéo về vị trí vừa phải, cố ý xoắn vải vào giữa cuống dây kéo, thử kéo lên xuống, dây kéo không di chuyển được, lúc này mới tìm móc treo lên.
[Hệ thống: Cậu làm kẹt dây kéo làm gì?]
"Phòng cậu ta không kéo dây kéo."
[Hệ thống: Thế không cởi được dây kéo xuống, thì cậu ta mặc đồ thế nào?]
"Chồng thẳng vô đầu thôi."
Còn hơn bốn mươi phút nữa mới đến giờ học, Thịnh Uyên nằm lại trên giường, tiếp tục nghỉ trưa.
Giọt nước chảy xuống góc áo, Thịnh Uyên đặt một cái chậu bên dưới để hứng, ánh nắng giữa trưa chiếu lên lớp nước dưới đáy chậu hiện lên trong vắt.
Thịnh Uyên mở mắt trong tiếng đồng hồ báo thức, trước khi ra ngoài, cậu liếc nhìn bộ đồ phơi trên ban công nhỏ.
Giẫm đôi giày đá bóng màu trắng quay lại lớp học, cửa sổ trong lớp mở toang, gió thổi rèm cửa bay phấp phới, những trang sách vẫn quật cường, bấu víu trên sách mãi không lật.
Có thể ngửi thấy mùi cây long não ngoài cửa sổ.
Lại là một ngày hè quá đỗi bình thường, và cũng là tuổi xuân dạt dào trong kiếp người.
Thịnh Uyên mở sách ra, mắt lướt đọc thơ cổ.
[Hệ thống: Nhiệm vụ bất lương, giá trị bất lương vượt quá tổng số cộng lại của đàn em, nhiệm vụ hoàn thành thưởng 20 điểm sinh mệnh, 20 giá trị bất lương, nhiệm vụ thất bại trừ đi số điểm tương ứng.]
"Tổng số giá trị bất lương?"
[Hệ thống: Phải, tôi tính cho cậu ngay bây giờ.]
Trong đầu im lặng năm giây.
[Hệ thống: Tổng số giá trị bất lương của đàn em là 20000.]
Sau việc tung tin đồn của Hạ Chi Kỳ ngày hôm qua, giá trị bất lương của Thịnh Uyên mới đạt 6000.
So sánh thì có chút khoảng cách.
Tiêu diệt Ngô Địch cậu mới tăng lên năm nghìn, điều này khiến cậu không nén nổi tò mò rằng rốt cuộc nhân vật mục tiêu đã làm thể nào mà giá trị bất lương lại tăng đến một trăm triệu.
Thịnh Uyên ngồi đó trầm tư suy ngẫm.
[Giọng nói hệ thống hào hứng: Thế nào, bây giờ chúng ta đi làm gì đó nhỉ?]
Thịnh Uyên vô cùng chán nản: "Làm gì là làm gì?"
[Hệ thống: Muốn vượt qua tổng số giá trị bất lương của đàn em, cậu không định làm gì đó sao? Chúng ta nên trốn học buổi chiều chơi game, hay ăn mì gói trong lớp?] ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Đều không phải."
[Hệ thống: ?]
[Hệ thống: Thế chiều nay cậu làm gì?]
Thịnh Uyên: "Vào học bình thường."
[Hệ thống: Cậu không làm gì đó ư?!]
"Không làm." Thịnh Uyên không một chút cấp bách.
[Hệ thống: Nếu giá trị bất lương của cậu không tăng thì làm sao vượt qua họ được?]
Thịnh Uyên: "Họ sẽ tự giảm."
[Hệ thống: …]
Đúng là thay vì làm khó chính mình, chi bằng giày vò người khác.
Ngay lúc này, Hạ Chi Kỳ ngậm que kem trong miệng đi vào.
Trên dưới cả người đều toát ra vẻ tôi là một kẻ siêu ngốc.
[Hệ thống:…]
Đừng nói là, có lẽ vẫn có thể trừ được thật.
Mỗi ngày Thịnh Uyên đều không trốn học không vắng mặt, đàn em này của cậu cũng không trốn học không vắng mặt theo.
Thấy Thịnh Uyên nhìn cậu ấy, Hạ Chi Kỳ cười hì hì đi tới.
"Anh Thịnh!"
Khóe môi Thịnh Uyên lộ ra tia cười: "Tới rồi à."
Hạ Chi Kỳ há cái miệng lớn: "Ừm. "
"Gần cuối tháng rồi, tôi đã chuẩn bị một vài thứ cho anh em."
"Thứ gì thế?"
Thịnh Uyên: "Có đem sách giáo khoa theo không?"
Hạ Chi Kỳ gật đầu: "Có đem."
Cậu ấy lấy cặp đến, từ lúc nhập học đến bây giờ, chiếc cặp này đã ở trường được một tháng.
Bên trong đều là sách khoa khoa và tài liệu học tập.
Thịnh Uyên lấy từng quyển ra, nhấn mạnh trọng điểm.
"Tôi nhấn mạnh những trọng điểm này giúp cậu, lát nữa cũng bảo các anh em đánh dấu, ôn đi ôn lại cho đến cuối tháng."
Hạ Chi Kỳ trợn tròn mắt: "Đại ca, không phải anh nói đồ tốt sao?"
"Phải, thăng hạng trong kỳ thi tháng."
Hạ Chi Kỳ gãi đầu: "Cái này... "
"Cậu nhất định có thể làm tốt."
Hạ Chi Kỳ ngẩng đầu.
Thấy Thịnh Uyên đứng dậy vỗ vai cậu ấy, gió xuân thổi qua mặt: "Nhiều anh em như thế, người mà anh đây tin tưởng nhất chính là cậu. Hạ Chi Kỳ, Thịnh Uyên tôi có cậu nên mới trở nên xuất sắc."
Hạ Chi Kỳ nở lỗ mũi, nhét que kem vào miệng: "Anh Thịnh! Tuyệt đối không thành vấn đề!"
[Hệ thống:…]
Hạ Chi Kỳ, không bao giờ khiến người khác thất vọng.
Dù sao thì ngay từ đầu cũng chưa từng có kỳ vọng.
Thịnh Uyên đúng là người tán tận lương tâm, ngay cả kẻ thiểu năng cũng lừa!
[Hệ thống: Sao cậu có thể đảm bảo nhấn mạnh trọng tâm rồi thì nhóm đàn em của cậu sẽ xem.]
"Tự tôi có cách."
Trước khi tan học, Thịnh Uyên mượn điện thoại của Hạ Chi Kỳ dùng.
"QQ của các anh em, cậu có hết nhỉ."
"Có hết anh Thịnh, đều nằm trong danh sách."
Đêm đó, một tin tức đã lan truyền trên không gian QQ.
“Thịnh Uyên cược với người ngoài trường, người ngoài trường nói đàn em hoàn toàn không nghe lời Thịnh Uyên. Thịnh Uyên tức phát khóc, nếu điểm của mỗi đàn em trong kỳ thi tháng tăng lên một trăm điểm, người ngoài trường sẽ xin lỗi Thịnh Uyên, chuyển tiếp tin này, không chuyển không phải người của Trường Trung học Phổ thông số 1!”