Sau khi chủ nhiệm giáo dục dạy dỗ Kỳ Thắng xong thì sải bước đến bên cạnh Dụ Tả Kim: "Dụ Tả Kim! Em đừng tưởng rằng lấy giác mút và không nghe người khác nói là xong chuyện đâu, tôi đã nói với giáo viên quản lý ký túc xá rồi, sau này nếu em không về ký túc xá đúng giờ thì cửa cứ thế mà đóng chặt lại!"
Giống như bên cạnh mình chỉ là không khí, Dụ Tả Kim phớt lờ đối phương, trực tiếp bước đi.
Đến một chút thể diện cũng không cho.
Đám Kỳ Thắng đuổi theo.
"Vãi thiệt chứ, anh Dụ không để lại chút thể diện nào cho Đầu Sắt luôn."
"Vậy thì sau này anh Dụ trở về ký túc xá cũng sẽ không vào được à?"
"Sao mà không vào được, bình thường anh Dụ cũng có đi qua cửa đâu."
"Vậy làm sao vào được?"
"Đi bằng cửa sổ."
"..."
Bóng dáng của đám người Dụ Tả Kim biến mất, Thịnh Uyên thu ánh mắt lại, đi xuống siêu thị để mua nước.
[Hệ thống: Mấy cái chuyện này cứ sai đàn em làm cho rồi.]
Thịnh Uyên cầm chai nước ngọt: "Anh đây thích tự mình làm."
[Hệ thống: Nếu không cần sai bảo đàn em thì giữ lại làm gì?]
"Không thể loại trừ sẽ có người không tình nguyện."
[Hệ thống: Cậu giao nhiệm vụ cho bọn họ thì sao lại không tình nguyện.]
"Cậu giao nhiệm vụ cho tôi có cảm thấy tôi tình nguyện không?"
[Hệ thống: ...]
Nói thật với cậu đấy nhóc con à, hãy đợi tiểu hệ thống tôi đây vượt qua trở ngại này đi.
Thằng nhóc ranh mãnh.
Thịnh Uyên cầm chai nước đi tính tiền, đứng ở cuối hàng, đám học sinh vốn đang vui đùa ở phía trước nhìn thấy sắc mặt của cậu thì đột biến, lập tức nhường lối đi cho cậu.
Chuyện này thường xuyên xảy ra ở trường, có mấy kẻ xấu khi xếp hàng buồn chán sẽ cố ý lớn tiếng chửi bới người khác, các bạn học sinh sợ hãi và hoang mang nhường đường lại, sau đó đã hình thành một loại hiện tượng.
Các bạn học sinh tránh ra, chờ Thịnh Uyên đi qua.
Thịnh Uyên nhìn con đường trống trải trước mặt: "Gì vậy? Ở đây không tính tiền à?"
Sau đó trước sự chứng kiến của mọi người, xếp hàng qua một hàng khác.
Mọi người:...
Người tốt không đi con đường thông thường.
Thịnh Uyên cầm chai nước bước ra khỏi siêu thị.
[Hệ thống: Hồi nãy người ta nhường đường cho cậu, sao cậu không đi lên?]
Thịnh Uyên giả vờ nghe không hiểu: "Ở đó có tính tiền đâu."
[Hệ thống: Nếu cứ tiếp tục như vậy thì giá trị bất lương của cậu sẽ không tăng lên, lúc đó không thể vượt qua Dụ Tả Kim được, hơn nữa ngoài cậu ra còn có người thèm muốn vị trí của Dụ Tả Kim.]
"Ai?"
[Hệ thống: Chu Vệ Thiên, đại ca của Trường Trung học Phổ thông số 1.]
Thịnh Uyên: "Nhưng chẳng phải mục tiêu là nhân vật có giá trị bất lương cao nhất sao?"
[Hệ thống: Dụ Tả Kim dù có xảy ra chuyện trong trường học cũng không đánh ai trong trường, nên là danh tiếng rơi vào đầu Chu Vệ Thiên.]
Thường được gọi là: Chỉ chơi các trận cấp cao.
Thịnh Uyên giả vờ phiền muộn: "Vậy tôi phải tìm cách kết bạn với nhân vật mục tiêu rồi."
[Hệ thống: Kết bạn làm gì?]
"Chưa từng nghe qua câu này sao, làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật."
[Hệ thống: Ding! Nhiệm vụ hàng ngày, làm cho giá trị bất lương của Dụ Tả Kim giảm xuống, mỗi lần giảm xuống mười điểm thì có thể nhận được một điểm sinh mệnh.]
Nhiệm vụ đột nhiên phát ra, Thịnh Uyên bất ngờ: "Không có hình phạt sao?"
[Hệ thống: Không có, nhiệm vụ này mỗi ngày đều sẽ có, cậu có thể làm hoặc không.]
Thịnh Uyên đã hiểu rõ, không hỏi nhiều nữa, vừa lúc chuông reo lên thì bước vào lớp.
Giáo viên ngữ văn bước lên bục giảng, đó là một người phụ nữ ba mươi mốt tuổi, tính tình dịu dàng: "Các em học sinh, hôm nay trước khi vào tiết học, cô muốn nói trước một điều."
Tuy lớp A6 trong tiết học yên tĩnh hơn rất nhiều vì có Thịnh Uyên, nhưng hầu hết đều là làm việc riêng, chỉ là không có âm thanh gì thôi.
Dù bọn học sinh không nghe, giáo viên ngữ văn cũng công tư phân minh báo tin.
"Cuộc thi Tri thức liên hợp ba trường thường niên sắp diễn ra, trường học lâu năm của chúng ta sẽ chọn ra ba đại diện học sinh để dự thi, bạn nào quan tâm có thể đến văn phòng của giáo viên chủ nhiệm điền vào phiếu đăng ký, à, đúng rồi, giáo viên chủ nhiệm của tụi em là cô Tiểu Đào chiều nay sẽ trở lại, bạn nào muốn đăng ký thì cố gắng đi vào buổi chiều nhé."
Lý Đào là giáo viên phụ trách của lớp A6, trước đó thì bị ốm, cho nên trước giờ vẫn luôn để giáo viên ngữ văn hướng dẫn.
"Bánh mì nhỏ trở lại á?"
"Bánh mì nhỏ khỏi bệnh rồi à?"
Thịnh Uyên thắc mắc: "Bánh mì nhỏ?"
Cậu bạn mập ở phía sau cậu giải thích: "Cô Tiểu Đào có tên đầy đủ là Lý Đào, đại ca, anh thử đọc ngược lại đi."
Đào Lý*.
(*) Tên của một thương hiệu bánh mì.
Thịnh Uyên:...
Đúng là có sở trường riêng.
Lớp A6 tuy điểm số không cao nhưng đặt biệt danh thì đứng nhất.
Vì công cụ sinh tồn của mình, Thịnh Uyên học xong lớp hóa học vào buổi chiều liền đến văn phòng của giáo viên chủ nhiệm lớp mười hai, tiện thể nghỉ trưa ở ký túc xá.
Cửa văn phòng mùa hè mở toang, Thịnh Uyên nhẹ nhàng gõ lên cửa.
Chờ một tiếng mời vào.
Nhưng khi các giáo viên trong văn phòng ngước lên nhìn thấy Thịnh Uyên thì đều im lặng.
Suy cho cùng thì diễn đàn của trường không chỉ mở riêng cho học sinh, mà còn cho cả các giáo viên.
Lúc trước trường Trung học Phổ thông số 1 đã xảy ra nhiều trường hợp mâu thuẫn giữa cậu thiếu niên hư đốn và giáo viên.
Thịnh Uyên: "Có cô Tiểu Đào ở đây không ạ?"
Một giáo viên nam trẻ tuổi trả lời: "Có ở đây."
Thịnh Uyên định bước tới: "Thầy là..."
Đối phương ngay lập tức phủ nhận: "Không, không phải thầy."
"Vậy cô Tiểu Đào ở chỗ nào ạ?"
Một giọng nói nữ cất lên: "Ở phía sau em."
Thịnh Uyên quay lại, chỉ thấy trống trơn.
?
Người đâu?
"Cúi đầu xuống."
Thịnh Uyên cúi đầu, nhìn thấy Lý Đào, một nữ giáo viên trẻ hai mươi lăm tuổi, cao 1m55, chỉ cao đến ngực Thịnh Uyên.
[Hệ thống: Giáo viên chủ nhiệm của các cậu gì mà lùn thế.]
Thịnh Uyên: "Cậu đừng xem thường cô ấy."
[Hệ thống: ?]
Thịnh Uyên: "Những người như này, thi cử thì khốc liệt, đánh người thì dã man."
Lý Đào không hề hay biết rằng trong kỳ nghỉ nửa tháng của mình, lớp của bọn họ lại xuất hiện một cậu thiếu niên hư đốn có danh tiếng không nhỏ.
Cô ấy nhìn Thịnh Uyên cười: "Tìm cô có việc gì sao?"
Lấy ra cây bút dùng để ghi.
"Em muốn đăng ký tham gia Cuộc thi Tri thức liên hợp ba trường."
Lý Đào cầm cuốn sổ, vẻ mặt tươi cười: "Ồ?"
Có phải cô ấy chưa khỏi bệnh hoàn toàn đúng không?
Sao vẫn còn bị ảo thính giác vậy.
Thịnh Uyên nói lại lần nữa: "Em muốn đăng ký tham gia Cuộc thi Tri thức liên hợp ba trường."
"À, được rồi, em ghi vào cho cô nhé."
Tay cầm bút của Lý Đào run lên, không ngừng ngước mắt nhìn Thịnh Uyên, ấn tượng trước đây của cô ấy về cậu học sinh này chính là mái tóc nhiều màu của cậu, không ngờ khi cô nghỉ phép xong và trở lại thì đằng ấy đã nhuộm đen mái tóc rồi.
"Chỉ đăng ký Cuộc thi Tri thức thôi thì không có nghĩa sẽ được tham gia vào, còn phải thông qua tuyển chọn của trường mình nữa, chuyện này em biết chưa đấy."
Trước đó không biết, nhưng giờ biết rồi thì xem như đã biết.
Thịnh Uyên gật đầu.
"Được rồi, giờ cô sẽ đưa em đến gặp chủ nhiệm giáo dục."
Thời hạn đăng ký là trước ba giờ, Lý Đào cứ tưởng sẽ không có học sinh nào trong lớp mình tham gia nên lật đật lục lọi tờ giấy đăng ký, bây giờ đã không còn kịp nữa, trực tiếp đưa Thịnh Uyên đến phòng giáo vụ để điền. ( truyện trên app tyt )
Khi hai người gõ cửa bước vào thì đã có ba học sinh đang đứng trong phòng giáo vụ.
Chủ nhiệm giáo dục sờ đầu mình nói: "Nếu không có gì ngoài dự kiến, năm nay ba đứa em có lẽ vẫn là đại biểu..."
Thấy Lý Đào đưa học sinh bước vào, chủ nhiệm giáo dục: "Cô Lý có việc gì sao?"
"Có một học sinh nổi tiếng lớp chúng tôi muốn đăng ký tham gia Cuộc thi Tri thức liên hợp ba trường."
Chủ nhiệm giáo dục kinh ngạc vui mừng đứng dậy khỏi ghế văn phòng: "Ai?"
Năm ngoái chỉ gồm có ba người lớp mười hai tham gia.
Thật khó để có thêm một người nữa.
Cô Tiểu Đào: "Thịnh Uyên."
Thịnh Uyên đứng phía sau cô Tiểu Đào.
Cô Tiểu Đào: "Thịnh Uyên, lên phía trước đứng đi em."
Chủ nhiệm giáo dục: "Thôi, đứng trước hay sau đều như nhau."
Cô Tiểu Đào:...
Kiếp sau cô ấy chắc chắn sẽ cao tới một mét tám cho mà xem.
Chủ nhiệm giáo dục nhìn cậu tuyển thủ dự khuyết hạt giống mới giữa chừng này, mặc đồng phục học sinh chỉnh tề, kiểu tóc phù hợp với tiêu chuẩn học sinh, không có vòng tay hay nhẫn lung tung.
Lộ ra ánh mắt hài lòng.
Trịnh Tử Lộ có nhìn thấy đối phương trên diễn đàn của trường, trông bộ dạng cũng đàng hoàng nhưng ngấm ngầm là thiếu niên bất lương, thứ mà cậu ấy thường xem thường nhất chính là mấy tên bất lương với mấy đứa học sinh học kém cỏi.
"Thưa thầy, chẳng phải có nói là nếu không nằm ngoài dự kiến, năm nay ba bọn em vẫn là đại biểu của trường tham gia thi đua ạ?"
Người nằm ngoài dự kiến mở miệng nói: "Đây không phải là chuyện nằm ngoài dự kiến sao?"
Trịnh Tử Lộ:...
Cậu được lắm, Thịnh Uyên.
Trường Trung học Phổ thông số 1 đã không giành chiến thắng trong Cuộc thi Tri thức liên hợp ba trường mấy năm liền, chủ nhiệm giáo dục cũng hy vọng rằng càng nhiều học sinh đăng ký càng tốt, trải qua cuộc tuyển chọn sàng lọc sẽ có được các học sinh giỏi nhất.
Vậy mà ba học sinh đứng trong văn phòng lúc này đây đã là ba người đứng đầu của lớp mười hai.
Chủ nhiệm giáo dục cũng không lòng vòng, nói thẳng ra điều kiện dự thi: "Kỳ thi hàng tháng sẽ diễn ra vào một tuần sau, ba người có thành tích cao nhất sẽ được dự thi."
Thịnh Uyên: "Được thôi ạ."
Giọng điệu thoải mái.
Trịnh Tử Lộ tỏ vẻ khinh thường.
Không hiểu sao đối phương lại nói khoác lác như vậy ở đây.
Cô Tiểu Đào đang điền thông tin trong phòng giáo vụ, bảo Thịnh Uyên đi ra ngoài trước đợi cô ấy.
Lúc Trịnh Tử Lộ đi ra thì thấy Thịnh Uyên đang đứng ở cửa.
"Này! Cậu dựa vào cái gì mà đăng ký dự thi chứ."
Ba người đều là lớp A1, bạn cùng lớp bên cạnh cậu ấy không ngờ vừa rồi Trịnh Tử Lộ sẽ đối đầu trực diện với Thịnh Uyên, bị dọa sợ mà nhanh chóng kéo cậu ấy lại.
"Thôi cậu đừng nói nữa."
"Sao lại đừng nói? Chẳng lẽ cậu ta dám đánh tôi ở cửa phòng giáo vụ sao!" Trịnh Tử Lộ hất cậu ấy ra, nhìn Thịnh Uyên với vẻ mặt không chịu phục: "Cái loại mà tôi khinh thường nhất trong đời này chính là mấy thằng bất lương như cậu."
Thịnh Uyên đút tay vào túi, nhìn đối phương với vẻ bề trên, đôi mắt nhắm hờ lại, hứng thú nghe cậu ấy nói, cứ chờ đợi cho Trịnh Tử Lộ nói xong.
Trịnh Tử Lộ nói xong một hơi, gần như không kìm lại được.
Thịnh Uyên nhướng mày: "Nói xong chưa?"
Giọng nói của cậu trong trẻo, nghe vào rất dễ chịu.
[Hệ thống: ...]
Đáng ghét, hóa ra sự cưng chiều bí ẩn này không chỉ dành riêng cho mình tôi.
"Nói xong rồi, làm sao?"
"Vậy thì đến lượt tôi nói."
Trịnh Tử Lộ sững sờ: "Cậu nói gì cơ?"
Thịnh Uyên nghiêng người nhẹ giọng nói: "Trên răng cậu có dính thức ăn."
Trịnh Tử Lộ: !
Trịnh Tử Lộ theo bản năng im lặng, mặt cứ thế đỏ bừng lên.
Chẳng lẽ vừa rồi cậu ấy nói một tràng đạo lí viển vông nhưng răng thì bị dính thức ăn với Thịnh Uyên!
Bạn cùng lớp bên cạnh nhắm mắt mím môi, gần như phải nghĩ đến chuyện đau buồn nhất trong cuộc đời mình, nhưng vẫn nhịn cười và phát ra tiếng heo kêu.
"Khọt..."
Mặt Trịnh Tử Lộ nóng lên, chỉ ngón tay về phía Thịnh Uyên: "Cậu!"
Thịnh Uyên: "Sao thế?"
"Cậu không thể nói chuyện khéo léo hơn được sao?"
"Được thôi, trong miệng cậu có mùa xuân."
Trịnh Tử Lộ:...
[Hệ thống: ...]
Cậu đúng là biết nói chuyện.
Giọng nói của Trịnh Tử Lộ có chút ồn ào, Thịnh Uyên trực tiếp hỏi: "Thành tích của cậu xếp thứ mấy?"
Trịnh Tử Lộ kiêu ngạo bước lên, hất cằm: "Đứng thứ ba toàn trường, tổng điểm 701."
Thịnh Uyên im lặng không cất tiếng.
Trịnh Tử Lộ cười khẩy: "Sao nào, cậu..."
"Được, vị trí của cậu, tôi muốn."
"Cái gì?"
Cô Tiểu Đào đi ra, Thịnh Uyên rời khỏi đi theo, không để ý đến cậu ấy nữa.
Trịnh Tử Lộ cứ đứng tại đó: "Bớt nói nhảm đi!"
Thịnh Uyên ngoảnh mặt làm ngơ.
Khi đi trên đường, hệ thống phát ra giọng nói nghi ngờ.
[Hệ thống: Vừa rồi cậu ta nói như vậy với cậu, cậu không thấy tức giận sao?]
"Sao phải tức giận?"
[Hệ thống: Cậu ta hiểu lầm rất nhiều về cậu, cậu không tức giận à?]
Thịnh Uyên: "Tôi không quan tâm cậu ta, nên chẳng việc gì tôi phải tức giận."
Hệ thống im lặng.
Nó chưa từng thấy ai như Thịnh Uyên.
Một thiếu niên có tư thế hiên ngang, tự tin và không sợ hãi.
Trở lại văn phòng, cô Tiểu Đào bắt đầu sắp xếp ký túc xá nghỉ trưa cho Thịnh Uyên, kiểm tra trên trang web ký túc xá một lúc lâu, nhận ra ký túc xá nghỉ trưa gần như đã gần đầy.
Gọi điện thoại cho ban quản lý ký túc xá của trường, hỏi xem có thể giúp sắp xếp cho một người không.
"Ký túc xá nội trú cho học sinh còn một chỗ trống, là 408, có muốn không?"
Cô Tiểu Đào cau mày: "Chỉ còn chỗ này thôi sao?"
"Chỉ có chỗ này có thể đi cửa sau thôi, còn lại đều phân cho những người có ý muốn ở lâu dài tại nội trú."
Cô ấy liếc nhìn Thịnh Uyên với vẻ khó xử: "Em ở lại phòng 408 tòa nhà A được không?"
Thịnh Uyên không thấy vấn đề gì: "Có là được ạ, không cần chọn."
"Nếu không thì..." Cô Tiểu Đào còn muốn khuyên thêm, nhưng Thịnh Uyên đã ký tên vào danh sách nội trú.
"Nếu cô không còn việc gì thì em xin về lớp trước ạ."
Cô Tiểu Đào nuốt lại lời nói: "Không còn việc gì nữa, em về lớp đi."
Bóng dáng Thịnh Uyên biến mất, giáo viên chủ nhiệm lớp A7 mới nói: "Tôi nhớ Dụ Tả Kim cũng ở ký túc xá đó, hai đứa này mà gộp chung ở một chỗ không biết có đánh nhau không."
"Không đâu, Thịnh Uyên là cậu bé ngoan."
"Phải không?"
"Không phải sao?"
Giáo viên lớp A7 chìa điện thoại qua, trên đó là những bài viết hot về việc làm xấu của Thịnh Uyên.
Cô Tiểu Đào: !
Bánh mì nhỏ bàng hoàng một trăm năm.
Trong lúc tan học vào buổi chiều, Thịnh Uyên rời khỏi cổng trường định đi đến tiệm sách mua mấy bộ sách luyện tập đề.
Làn gió mát thổi mơn man lên khuôn mặt trong buổi nhá nhem tối của mùa hè, cảm giác khô hanh của ban ngày không còn nữa.
Thịnh Uyên đứng ở giao lộ đèn giao thông.
[Hệ thống: Đó không phải là Dụ Tả Kim sao?]
Nhân vật mục tiêu?
Thịnh Uyên ngẩng nhìn, đúng là nhìn thấy đối phương ở đường đối diện, Dụ Tả Kim rất bắt mắt, ngay cả ở trong đám đông cũng có thể nhìn thấy ngay cái nhìn đầu tiên.
Lúc này sắc mặt anh rất hung ác, trên tay cầm chiếc máy trợ thính đáng lẽ phải đeo trên tai, tay và tay áo có dính vết máu, nhưng chắc chắn đó không phải là của anh.
Thịnh Uyên cũng không có ý định đến gặp nhân vật mục tiêu này, cho đến khi cậu nhìn thấy năm đồng tiền rơi ra khỏi áo khoác đồng phục học sinh của đối phương.
Cậu bước tới và nhặt lên.
Nhặt được của rơi trả lại người mất, bản thân đúng lúc có phẩm giá này, định trả lại cho đối phương.
Dụ Tả Kim bước đi dài bằng đôi chân dài, Thịnh Uyên bước nhanh hơn, kéo lấy vạt áo của đối phương.
"Bạn học."
Dụ Tả Kim quay lại, dù không làm gì nhưng cả người anh toàn thân vẫn tràn đầy bạo lực.
Trên cổ nổi lên gân xanh, vết máu trên tay cùng với đôi mắt u ám như dã thú.
"Rớt tiền kìa."
Dụ Tả Kim lúc này không nghe được, nhìn vào cử động của môi để phân biệt lời nói.
Cuối cùng lần ra được hai chữ.
Thích cậu.
Một lúc sau, chỉ thấy anh cau mày lại, lộ ra vẻ chán ghét cực kỳ.
"Không cần."
Giọng của anh như nụ khô héo trên cành, liên tục bị gió cát mài mòn; như đất khô cằn, không có nước sạch để tưới, phủ đầy những vết nứt gớm ghiếc.
Một câu nói, hai chữ, đều không có cái nào đồng điệu.
Nói xong thì trực tiếp rời đi.
Thịnh Uyên: ?
Không cần?
Vậy thì đó là của tôi.
Nhét túi.
Thịnh Uyên cầm tiền đi đến tiệm sách, sau khi mua xong sách luyện tập, lượn vòng đi đến con đường văn nghệ.
[Hệ thống: Cậu tới đây làm gì?]
"Tự có nguyên do."
Thịnh Uyên đi theo hướng dẫn đường trên điện thoại, đi tới một cơ sở phúc lợi, bước tới hộp quyên góp tiền dành cho người khuyết tật, bỏ vào năm đồng tiền.
Lúc rời đi thì bị nhân viên chặn lại: "Bạn học sinh nhỏ, cậu có thể ghi lại tên mình lên bảng lòng nhân hậu."
"Vậy ạ."
Thịnh Uyên bước tới, cầm bút viết lên ba chữ to như rồng bay phượng múa trên bảng.
Dụ Tả Kim.
[Hệ thống: Ding! Giá trị bất lương của Dụ Tả Kim giảm đi 10, nhiệm vụ hàng ngày đã hoàn thành.]