Tiếng kêu này như tiếng trời đất khai mở, đất nuốt trọn sông núi.
Đêm mùa hè những chú chim sẻ đang đậu trên cây bỗng giật mình bay lên, làm rung cả cành lá, gió đêm thổi xào xạc.
Tóc của Thịnh Uyên và tất cả mọi người đều rối tung lên trong gió.
Cảm ơn cậu nhé, cái loa khổng lồ.
Hạ Chi Kỳ vẫn còn đang đắm mình trong nhiệt huyết, nghiêng đầu liên tục nháy mắt với Thịnh Uyên.
Không có gì đâu, anh Thịnh.
"…"
Thịnh Uyên như một bức hình bị giật, cứng đờ quay đầu lại nhìn về phía sau.
Chỉ thấy đám người trường Trung học Phổ thông số 2 hung ác dữ tợn, mặt mày méo mó, răng nghiến đến mức sắp vỡ nát.
Một số người, vẫn chưa bắt được đối thủ, đã nghĩ ra đủ kiểu để giết người ta rồi.
"Thịnh Uyên!!!"
Tên đầu đàn tóc vàng gào thét một tiếng rồi định lao tới.
"Chờ chút!"
Tên tóc vàng chửi ầm lên: "Chờ cái mẹ gì!"
Thịnh Uyên vỗ vỗ bụi đất trên quần, thong thả đứng dậy.
"Các cậu sẽ không nghĩ rằng, tôi lại đến cuộc hẹn một mình chứ?"
Hạ Chi Kỳ: ?
Anh Thịnh, còn có em nữa.
Cậu ấy lặng lẽ đi đến bên cạnh Thịnh Uyên, đưa mặt lại trước mặt Thịnh Uyên.
Anh Thịnh, em ở đây này.
Thịnh Uyên: …
Cậu đưa tay đẩy mặt Hạ Chi Kỳ ra, rồi đút hai tay vào túi quần, hất cằm lên với đám người trường Trung học Phổ thông số 2: "Nhìn đằng sau lưng các cậu kìa."
Có mai phục!
Mười mấy người đồng loạt quay đầu lại nhìn, nhưng chỉ thấy một bà lão đang chậm rãi băng qua đường.
Mọi người đều cảnh giác, nhanh chóng quay đầu lại.
Thịnh Uyên đã sớm kéo Hạ Chi Kỳ chạy cách xa cả trăm mét.
Dù đã đi xa, giọng nói to như loa phát thanh của Hạ Chi Kỳ vẫn vang vọng rất rõ.
"Lũ ngốc!!!! Ha ha ha ha ha ha, cút đi mà ăn cái rắm của anh Thịnh tao đi!"
Mười mấy người: !
"Đuổi theo!!!!"
"Thịnh Uyên, mày chết chắc con mẹ mày rồi!"
"Thịnh Uyên!!!!!!"
Bóng dáng của cậu thiếu niên liên tục in hằn lên các bức tường, nhanh chóng biến mất từ bức tường này, rồi lại đột ngột xuất hiện ở bức tường khác.
Tiếng bước chân từ phía sau ào ào như trăm con ngựa phi qua, làm rung chuyển cả mặt đường.
Thịnh Uyên kéo Hạ Chi Kỳ chạy nhanh như bay.
Mả mẹ nó! Thật là vãi đạn!!!!
Thịnh Uyên kéo Hạ Chi Kỳ chạy về phía trước, Hạ Chi Kỳ nghiêng người về phía sau khoác lác.
"Chỉ có thế thôi!"
"Toàn là rác rưởi!"
"Từ nay ở trường Trung học Phổ thông số 2 anh Thịnh nói gì là được nấy!!!"
Ngay sau đó là một tràng tiếng cười điên cuồng.
"Oa ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha."
Thịnh Uyên: …
Cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao hôm cậu cứu Hạ Chi Kỳ không phải là một trận đánh một đối một, mà lại là sáu người cùng nhau đánh cậu.
Kính mắt hơi bị lệch, Thịnh Uyên tháo luôn ra và bỏ vào túi.
Hình bóng thiếu niên nhanh nhẹn như một con hươu trong rừng, chạy qua con đường đầy cây xanh, cuối cùng trốn vào góc rẽ, cậu bịt miệng Hạ Chi Kỳ lại, mới thoát khỏi một đám người phía sau.
Thịnh Uyên quan sát ra ngoài, phát hiện không có nhóm người trường Trung học Phổ thông số 2 thì mới buông lỏng Hạ Chi Kỳ, rồi đặt cái mông ngồi xuống đất, nghỉ ngơi thở hổn hển.
Cậu co một chân dài lên, nửa người ẩn mình một cách bí ẩn trong bóng tối của góc tường.
Hạ Chi Kỳ vẫn chưa bình tĩnh lại.
Quá kích thích con mẹ nó luôn rồi!
Cái này còn hơn cả hai chữ thú vị nữa!
"Anh Thịnh, anh quá lợi hại con mẹ nó luôn!"
"Hạ Chi Kỳ."
Nghe thấy Thịnh Uyên gọi mình, Hạ Chí Kỳ cúi đầu: "Làm sao vậy, anh Thịnh?"
"Có cậu là may mắn của tôi."
Hạ Chi Kỳ ngượng ngùng gãi đầu: "Anh quá khen rồi, anh Thịnh."
Thịnh Uyên: …
Ý là không phải khen cậu ấy đâu!
Thôi bỏ đi, cậu có nói nghiêm túc thì Hạ Chi Kỳ cũng chẳng bao giờ hiểu được.
Thịnh Uyên chạy đến đổ mồ hôi nhễ nhại, cậu vén tóc lên, không đeo kính, mặt mày càng thêm nổi bật.
Hạ Chi Kỳ nhìn cậu, hơi kinh ngạc.
"Anh Thịnh, anh đẹp trai vãi chưởng!"
"Về sau bớt chửi tục lại đi." Thịnh Uyên không muốn nghe cậu ấy nịnh nọt, cởi áo khoác đồng phục khoác lên vai: "Được rồi, cậu cũng về nhà đi."
Nói xong, cậu ung dung rời đi.
Để lại Hạ Chi Kỳ đứng đó với vẻ ngưỡng mộ.
Đêm hôm đó tin tức Thịnh Uyên đánh bại tên đầu gấu của trường Trung học Phổ thông số 2 trở thành bài đăng hot nhất trên diễn đàn của cả hai trường Trung học Phổ thông số 1 và số 2.
"Á đù! Thằng Thịnh Uyên này bá đạo thật đấy!"
"Cậu ấy học trường Trung học Phổ thông số 1 à? Trước giờ tôi chưa nghe thấy tên cậu ấy bao giờ."
"Tin này có thật không vậy, có ảnh chụp hiện trường không?"
"Ảnh x5, đây là lúc Thịnh Uyên đánh một mình với Ngô Địch."
Năm bức ảnh đó theo thứ tự chụp lại khoảnh khắc khi Thịnh Uyên đứng bên cạnh Ngô Địch và đang tát vào mặt đối phương.
"Đỉnh đỉnh đỉnh đỉnh!"
"Cậu ấy ngầu quá đi, đánh người ngã ra rồi còn tát vào mặt để sỉ nhục."
"Còn nữa không? Muốn xem tiếp."
Những bức ảnh này là những bức được chụp lén, phần lớn là do một học sinh trung học lúc tan học đi ngang qua trường đã trốn ở góc tường để chụp.
Những kẻ xấu làm mưa làm gió, và đó cũng là chủ đề được bàn tán nhiều nhất trên diễn đàn trường.
"Còn nữa, đợi tôi đăng lên."
Giây tiếp theo, hàng loạt ảnh Thịnh Uyên kéo Hạ Chi Kỳ chạy như bay xuất hiện trên diễn đàn trường.
Thịnh Uyên kéo Hạ Chi Kỳ chạy ở phía trước trước, còn Hạ Chi Kỳ thì để cậu kéo và tỏ vẻ mặt đắc ý ở đằng sau.
Cậu thiếu niên có gương mặt như tranh vẽ, đẹp trai một cách rực rỡ, phía sau là một đám người đuổi theo, băng qua con đường rợp bóng cây, từ phía trước, phía bên, những tia nắng lấp lánh rải trên mái tóc của cậu, trông thật tuyệt.
Hình ảnh vừa được đăng tải, lập tức nổ ra hàng trăm bình luận.
"Tại sao cậu ấy lại khác xa hình ảnh một cậu thiếu niên bất lương mà tôi từng nghĩ."
"Đây không phải là một cậu thiếu niên bất lương, mà là nam chính trong những trang thanh xuân của tôi!"
"Trời ơi, anh chàng tên Thịnh Uyên này đúng là có vẻ ngoài khá thu hút."
"Anh Thịnh! Anh là đại ca duy nhất của em!"
"A a a a a, cậu ấy đẹp trai quá đi mất, mình thích rồi đó!"
"Đánh bại trùm trường bất lương của trường Trung học Phổ thông số 2, nổi tiếng khắp nơi, lại còn đẹp trai nữa, thằng nhóc này đang buff quá thể."
"Anh Thịnh! Anh Thịnh!!!"
"Trời ơi, ai hiểu được chứ, bộ ảnh này chất quá đi, ai đó giúp mình ghép mặt mình vào bạn nam phía sau kia đi."
"Phía trước là anh Thịnh, phía sau là bạn nam kia, các chị em đừng có đùa quá đáng thế."
"Trông thật tuyệt, mình cũng muốn."
"Cậu muốn thì tôi cũng muốn."
"Mọi người đều muốn, vậy tôi cũng muốn."
–
Kỳ Thắng đặt ngón tay cái lên mái tóc đỏ, nhìn vào hình ảnh của Thịnh Uyên: "Vãi, thằng nhóc này có chút tài năng đấy."
"Ai vậy, mang điện thoại lại đây tôi xem với."
"Thằng nhóc đã giúp đỡ dì Trần ở cửa hàng vào chiều nay."
"Cậu ấy làm sao vậy?"
"Cậu ấy đánh cái thằng ở trường Trung học Phổ thông số 2…" Tên là gì nhỉ, cậu ấy cúi đầu nhìn một chút: "À, Ngô Địch, cậu ấy đánh cậu ta."
"Cái thằng chỉ biết chơi dơ ấy hả?"
Ngô Địch quả thực nổi tiếng trong giới, chỉ là cái tiếng không mấy tốt đẹp.
"Cậu ấy cũng có chút bản lĩnh đấy, mà đi dạy dỗ Ngô Địch thì chắc chắn cũng bị cậu ta hãm hại lại vài chiêu." Người kia cúi đầu dò xét: "Nhưng mà nói thật, thằng nhóc này cũng khá điển trai đấy chứ, chỉ là không bằng tôi thôi."
Kỳ Thắng cười nhạo một câu: "Anh Dụ cũng nên tan làm rồi."
"Gần mười một giờ rồi, đúng là cũng nên tan làm rồi."
Đàn em đi theo bên cạnh Kỳ Thắng không nhịn được hỏi một câu: "Anh Kỳ, em nghe nói nhà anh Dụ khá giàu, sao còn ra đây làm thêm vậy?"
Kỳ Thắng liếc mắt lạnh lùng nhìn đàn em một cái, đàn em lập tức run rẩy.
"Những gì không nên hỏi thì đừng hỏi."
Người bên cạnh vội kéo cậu ấy lại: "Anh Kỳ, nhóc này mới vào đây mấy ngày, chưa biết gì nên mới thế, sau này đừng có mà đi hỏi lung tung nữa."
Đàn em rụt cổ lại im thin thít như con chim cút.
Cậu ấy vẫn không hiểu.
Cậu ấy nghe đồn rằng anh Dụ của bọn họ họ Dụ, mà ông thị trưởng bây giờ cũng họ Dụ…
Thế mà Dụ Tả Kim hàng ngày vừa ở ký túc xá trường, vừa đi làm thêm rửa bát đĩa ở bên ngoài.
Dụ Tả Kim năm nay mười bảy tuổi, hầu hết các cửa hàng đều không muốn thuê anh. Lý do thứ nhất là sợ bị kiểm tra việc tuyển dụng người chưa đủ tuổi, lý do thứ hai là sợ Dụ Tả Kim sẽ gây ra rắc rối, chưa kể đến việc tai anh còn…
Lúc đầu, mọi người trong nhóm đều chế giễu việc Dụ Tả Kim đi làm rửa bát. Nhưng sau đó, Dụ Tả Kim đánh cho những người đó sợ, tiếng tăm của anh nổi lên, không ai dám nói gì nữa.
–
Thịnh Uyên hoàn toàn không hay biết về sự náo loạn trên diễn đàn, đã vội vã về nhà trước khi cửa bị khoá. Sau khi thay giày xong, cậu không vào phòng mà đi thẳng ra phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Thịnh Thành Công.
Đi thẳng vào vấn đề luôn.
"Ba, con muốn mua một chiếc xe."
Thịnh Thành Công đặt ấm trà nhỏ xuống, mắt sáng lên: "Được thôi."
Ông vừa cầm điện thoại vừa nói: "Ở cái tuổi của con, phải điên điên khùng khùng một chút chứ, hồi bằng tuổi con, ba con lúc nào cũng đi đua xe ngoài đường."
"Muốn loại nào?" Thịnh Thành Công tìm hình ảnh: "Chiếc mô tô thật ngầu à?"
"Chiếc xe đạp hai bánh."
Thịnh Thành Công: …
Thịnh Uyên lấy điện thoại tìm cho ông: "Cái này được rồi ạ."
Trên xe đạp còn có cái chuông nhỏ hình bông hoa.
Vẻ mặt Thịnh Thành Công như kiểu cậu chọn cái quái gì vậy chứ.
"Ba chỉ cần đưa con hai trăm thôi là được rồi, còn hai trăm nữa con tự bỏ ra."
Thịnh Thành Công: "Con định lấy tiền tiêu vặt của con ra mà mua hả? Không cần đâu, để ba mua cho con luôn."
"Không phải." Thịnh Uyên: "Một tuần hoặc một tháng nữa có cuộc thi học tập, lúc đó con sẽ lấy tiền thưởng mua."
Thịnh Thành Công: …
Tiền thưởng học tập!
Thiếu niên bất lương mà lại được tiền thưởng học tập!
Thịnh Thành Công đứng hình tại chỗ.
Con trai của ông thế mà lại trở thành học sinh giỏi?!
Đau quá! Thật sự quá đau lòng!
Thịnh Uyên nhét lại cái ấm trà vào tay ông, rồi đứng dậy trở về phòng, cầm quần áo định vào phòng tắm.
[Hệ thống: Sao tự dưng cậu lại muốn mua xe vậy?]
Thịnh Uyên: "Nhớ đám người vừa nãy đuổi theo tôi không?"
[Hệ thống: Nhớ chứ, làm sao vậy?]
Thịnh Uyên: "Lần này chạy thoát được, nhưng lần sau nếu không chạy kịp thì chết."
[Hệ thống: …]
Ban đầu tưởng là phương tiện đi lại, ai ngờ lại là công cụ để sinh tồn.
Ngày hôm sau, Thịnh Uyên vẫn rời khỏi giường lúc năm rưỡi sáng như thường lệ, cầm một miếng bánh mì rồi ra khỏi nhà.
Khi đến lớp học, cậu phát hiện ra số bạn học đến lớp đúng giờ hôm nay nhiều hơn hôm qua khá nhiều.
Đồng chí Dã Hỏa cũng không mặc váy ngắn bên ngoài quần thể thao nữa.
Nhưng khi cậu bước vào, cả lớp reo hò ầm lên.
Lớp A6 như quay trở lại thời kỳ đồ đá, tiếng ồn ào như đàn khỉ.
"Anh Thịnh quá đỉnh!"
"Anh Thịnh ạ, chúng em nghe nói anh làm được nhiều chuyện ghê gớm lắm."
"Anh Thịnh đỉnh quá đi thôi!"
"Oa hô!"
Đến khi Thịnh Uyên ngồi xuống thì tiếng reo hò mới dần lắng xuống.
Cậu bạn mập đưa bữa sáng đã mua cho Thịnh Uyên, Thịnh Uyên liền đẩy trả lại.
"Đại ca…"
Thịnh Uyên tùy tiện tìm một chủ đề khác để chuyển hướng khỏi lời mời nhận bữa sáng của đối phương.
"Hỏi cậu một chuyện này."
"Đại ca, chuyện gì vậy?"
"Sao hôm nay cậu đến trường đúng giờ vậy?"
"Haiz, đại ca, anh không biết à, Đầu Sắt đã trở lại rồi."
"Đầu Sắt?"
"Chính là chủ nhiệm giáo dục đấy, hồi trước trường mình có động đất, thầy ấy chỉ huy sơ tán xong không phải bị gãy xương đấy à, bây giờ dưỡng bệnh xong thì quay lại rồi, thầy ấy mà về thì em đoán số người trốn học sẽ giảm đi một nửa, nếu bị thầy ấy bắt được thì chắc chắn sẽ bị mắng cho một trận."
Đừng nói đến bọn họ, ngay cả Chu Vệ Thiên và Dụ Tả Kim mà ông ấy còn dám nói lại, quả thật là cứng đầu, thế nên mới gọi là Đầu Sắt đấy.
Làm cho đám thiếu niên bất lương cũng phải e dè vài phần, Thịnh Uyên lại càng tò mò về vị chủ nhiệm giáo dục này.
Tan học định ra siêu thị mua nước, Thịnh Uyên liền nhìn thấy vị chủ nhiệm giáo dục ấy.
"Cái em học sinh kia, mặc đồng phục thế quái nào vậy, chỉnh lại ngay cho tôi!"
"Trò làm tóc tai kiểu gì thế hả, hôm nay về đi cắt ngay cho tôi, ngày mai mà tôi còn thấy như thế nữa là tôi cạo trọc hết!"
"Chửi thề! Chửi thề! Chửi thề! Chửi nữa tôi vặn mồm trò đấy!"
Với giọng điệu vùng Đông Bắc đặc trưng đầy cuốn hút, ông ấy chửi không sót một ai, bắn tỉa loạn xạ.
"Mấy cái đứa thối tha không biết xấu hổ."
Thịnh Uyên: …
Lúc này, chủ nhiệm giáo dục nhận thấy một bóng người, liền nhanh chóng bước tới.
"Dụ Tả Kim! Tôi nghe giáo viên quản lý ký túc xá nói rồi đấy, hôm qua em lại về ký túc xá lúc ba giờ hơn, mà giờ giới nghiêm là mười giờ rưỡi! Em đi đâu mà khuya thế hả!"
Dụ Tả Kim không nhìn ông ấy, giơ tay tháo cái giác mút bên cạnh đầu ra.
Không nghe thấy gì.
Giáo viên chủ nhiệm: "Cái thằng nhóc này!!!!"
"Anh Đầu quay về rồi!" Kỳ Thắng bên cạnh anh vội ôm cổ chủ nhiệm giáo dục, tỏ ra thân thiết.
"Thằng nhóc này láo quá rồi đấy, tóc em làm sao thế, nhuộm đỏ à, định bay lên trời à!"
Dụ Tả Kim xuất hiện, Thịnh Uyên liền đổ dồn ánh mắt vào mục tiêu này.
Những gì đã xảy ra trong cửa hàng ngày hôm qua vẫn còn rõ mồn một trong tâm trí.
Đối phương rất nổi bật, ở mọi khía cạnh, nhưng chỉ cần đứng đó thôi cái năng lượng toả ra cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực, cứ như thể ở đâu có anh thì nơi đó sẽ mất đi màu sắc, trên người anh không thấy được bất kỳ ánh hào quang nhân tính nào.
Thịnh Uyên: "Hỏi cậu một chuyện."
[Hệ thống: Chuyện gì?]
Thịnh Uyên: "Dù sao thì cũng sẽ trở thành trùm của thiếu niên bất lương mà, lúc đầu sao cậu không chọn cậu ấy làm vật chủ?"
[Hệ thống: Không giống nhau, loại người như Dụ Tả Kim chỉ có thể đứng nhìn từ xa thôi.]
"Vậy còn tôi thì sao?"
[Hệ thống: Chơi đùa.]
Thịnh Uyên: "Tiểu hệ thống chơi khá là màu mè hoa lá hẹ đấy."
[Hệ thống: …]