Đừng Hòng Dạy Hư Tôi

Chương 5


4 ngày


Âm thanh nước chảy từ bếp sau vọng ra, sự ồn ào trong quán dần lắng xuống, Thịnh Uyên trở lại chỗ ngồi.

Vô tình liếc thấy một con vật bốn chân trên sàn nhà, một chú chó Corgi chân ngắn mông to, lúc này đang xoay vòng quanh chân cụ ông.

Trước đó không có, chắc là vừa mới chạy ra từ nhà bếp.

Trông có vẻ ăn uống khá tốt, béo tròn như bình ga vậy.

[Hệ thống: Ký chủ xin hãy chú ý! Ký chủ xin hãy chú ý! Nhân vật mục tiêu đã xuất hiện, nhân vật mục tiêu đã xuất hiện.]

Giọng nói của hệ thống vang lên như một tiếng chuông cảnh báo, vang lên inh ỏi trong đầu cậu.

Thịnh Uyên sững sờ vài giây: "Cậu nói con chó đó à?"

[Hệ thống: …]

Mục tiêu có thể kỳ lạ, nhưng không thể quá vô lý.

[Hệ thống: Chàng trai khiếm thính vừa xuất hiện chính là mục tiêu cuối cùng của cậu, Dụ Tả Kim, cậu cũng đã thấy chỉ số thiếu niên bất lương của cậu ta rồi đó, lên tới một trăm triệu.]

Dụ Tả Kim, cái tên quen quen.

Thịnh Uyên nhớ đi nhớ lại, hôm qua cậu nghe được từ miệng tên tóc vàng ở trường Trung học Phổ thông số 2.

[Hệ thống: Hiện tại Dụ Tả Kim là người có giá trị thiếu niên bất lương cao nhất, cậu chỉ cần vượt qua cậu ta thì có thể hủy bỏ liên kết hệ thống, lấy lại quyền kiểm soát cuộc sống.]

Thịnh Uyên thuận miệng hỏi một chút: "Bây giờ giá trị bất lương của tôi là bao nhiêu?"

[Hệ thống: 500.]

"…"

[Hệ thống: Sao cậu không nói gì?]

"Tôi đang nhìn về tương lai."

[Hệ thống: Nhìn về tương lai trở thành một tên thiếu niên bất lương số một.]

"Tôi đang nhìn xem kiếp sau sẽ đầu thai như thế nào."

[Hệ thống: …]

Ký chủ hoàn thành mục tiêu cuối cùng, hệ thống mới có thể theo đó mà nâng cấp, thật là tiến bộ khi hạ mình như vậy.

[Hệ thống: Ký chủ đừng nản lòng, bây giờ chúng ta có thể đặt một mục tiêu nhỏ trước đã.]

Thịnh Uyên: "Nói nghe xem nào."

[Hệ thống: Đầu tiên là kiếm cho bằng được một trăm triệu.]

Thịnh Uyên: "… Tôi không quan tâm đến giá trị bất lương."

Thôi nào, chúng ta hãy nói chuyện bằng ngôn ngữ của những kẻ giàu có đi.

[Hệ thống: Gia đình của Dụ Tả Kim làm chính trị, là con ông cháu cha chính hiệu, lại còn bị tật ở tai bẩm sinh, làm một thiếu niên bất lương, cậu có nhiều lợi thế hơn cậu ta nhiều.]

"Lợi thế gì?"

[Hệ thống liệt kê từng người một: Tổ tiên là kẻ phản bội triều đình, ông cố là tên côn đồ trên núi, ba lúc trẻ là thành viên băng nhóm đua xe, mẹ lúc trẻ là một cô nàng giang hồ.]

Thịnh Uyên: "Hôm nay tôi sẽ làm một việc đi ngược lại với tổ tông."

Hệ thống: …

Thật là một kẻ trời sinh cứng đầu bướng bỉnh.

Thịnh Uyên dùng cơm xong, cảm thấy hương vị của quán thịt nướng này không tệ: "Quán thịt nướng này có phải do gia đình của nhân vật mục tiêu mở không?"

[Hệ thống: Không phải, theo thông tin thì đối phương chỉ làm thêm ở đây thôi, những thứ khác tôi cũng không biết.]

Thịnh Uyên nghe xong cũng không hỏi thêm gì nữa, Hạ Chi Kỳ bên cạnh vừa lấy ví vừa gọi cụ ông đến tính tiền.

Nhận thấy Thịnh Uyên có ý định rút ví, Hạ Chi Kỳ lên tiếng: "Anh Thịnh, bữa này là em mời anh, anh không cần trả tiền đâu."

"Ai nói tôi muốn trả tiền?"

Hạ Chi Kỳ thở phào nhẹ nhõm.

Giây tiếp theo Thịnh Uyên móc trong túi ra một phiếu giảm giá 50%.

"Tính tiền giúp tôi với, cảm ơn."

Hạ Chi Kỳ: …

Anh Thịnh nói chia tiền, cho dù là Ngọc Hoàng Thượng đế đến thì bữa này cũng phải chia.

Thịnh Uyên ra khỏi quán thịt nướng giữa tiếng ồn ào của Hạ Chi Kỳ, băng qua con đường lớn đầy cây xanh, quay về trường học.

Nhìn thấy hai người trở lại, cậu bạn mập nhanh nhẹn chạy tới, chân bước quá nhanh nên loạng choạng mấy bước, giọng nói hoảng hốt: "Đại ca!"

Hạ Chi Kỳ giơ tay cốc nhẹ vào đầu cậu ta: "Cậu làm gì mà cuống quýt thế, có chuyện gì thì cứ nói đi."

Cậu bạn mập xoa đầu, cậu ta đang định nói mà.

Cậu ta đưa phong bì đang nắm chặt trong tay ra: "Đại ca, Ngô Địch của trường Trung học Phổ thông số 2 đã gửi thư thách đấu chúng ta."

Kim An Châu ngồi phía trước quay đầu lại: "Là tên đại ca bất lương của trường Trung học Phổ thông số 2 đấy à?"

"Vãi, chắc chắn là đám nhóc hôm qua bị anh Thịnh đánh cho tơi tả, tung tin đồn nhảm không ai tin nên tức quá đi tìm đại ca của chúng nó rồi."

Hạ Chi Kỳ chửi rủa, trong lòng cũng khá phức tạp. Ngô Địch là một nhân vật hung ác, là trùm trường của trường Trung học Phổ thông số 2, cũng khá nổi tiếng trong giới này, dù giờ cậu ấy đã nhận Thịnh Uyên làm đại ca, nhưng xét cho cùng vẫn là cậu ấy đã gây ra rắc rối cho Thịnh Uyên.

Cậu ấy cảm thấy áy náy, quay đầu nhìn lại, Thịnh Uyên tay chống cằm, vẻ mặt khó đoán nhìn lá thư thách đấu nhăn nhúm kia.

Thịnh Uyên hơi cong môi: "Emmmm…"

Hạ Chi Kỳ lo lắng: "Anh Thịnh làm sao vậy?"

Thịnh Uyên đưa lá thư cho cậu ấy.

Hạ Chi Kỳ gần như đọc lướt qua lá thư thách đấu này, nội dung cũng chẳng khác mấy so với những lá thư cậu ấy từng nhận được.

Thư thách đấu nào cũng viết như vậy.

"Có nhìn ra gì không?"

Hạ Chi Kỳ: "Cái gì?"

"Hai chữ sai chính tả."

Hạ Chi Kỳ: …

Cậu bạn mập: …

Kim An Châu: …

Đại ca, có phải đang chú trọng nhầm chỗ rồi không.

Nhưng không ai dám nói.

Thịnh Uyên xem xong lá thư, trầm ngâm một lúc, hỏi cậu bạn mập: "Đối phương rất lợi hại nhỉ."

Hạ Chi Kỳ tự trách: "Anh Thịnh…"

"Thế mà còn có thể trốn được cả chín năm học bắt buộc."

Sau đó cậu lấy sách ra, cặm cụi đọc bài.

Hạ Chi Kỳ: …

Đối với Thịnh Uyên, cho thêm một chút tình cảm cũng thấy thừa.

Địa điểm hẹn đánh nhau là ngay cổng trường Trung học Phổ thông số 1 tối nay, thế mà Thịnh Uyên thì chẳng quan tâm gì đến chuyện bên ngoài, chỉ chăm chú vào sách vở.

Cứ như chuyện đó không liên quan gì đến cậu vậy.

[Hệ thống: Sao cậu không lo lắng chút nào vậy?]

Thịnh Uyên chẳng thèm ngẩng mắt lên: "Lo lắng cái gì?"

[Hệ thống: Mặc dù địa điểm hẹn đánh nhau ghi là cổng trường Trung học Phổ thông số 1, nhưng chắc chắn cuối cùng sẽ không phải ở đó đâu. Chỉ là tên Ngô Địch đó sẽ dẫn theo một đám người đến cổng trường để chặn cậu, đến lúc đó cậu định làm gì?]

Thịnh Uyên: "Tôi có hai chân, cậu nghĩ tôi sẽ làm gì?"

Thật Tiến Bộ đột nhiên có một linh cảm chẳng lành.

[Hệ thống: Chẳng lẽ cậu định chạy trốn à?]

Thịnh Uyên: "Chúc mừng hệ thống đã đoán đúng, nhưng tiếc là không có giải thưởng."

[Hệ thống: …]

Bẽ mặt bẽ mặt bẽ mặt bẽ mặt bẽ mặt bẽ mặt bẽ mặt bẽ mặt bẽ mặt bẽ mặt bẽ mặt bẽ mặt bẽ mặt bẽ mặt bẽ mặt bẽ mặt!!!

Mới theo Thịnh Uyên có ba ngày ngắn ngủi, mà mặt mũi cả ba đời đều mất hết.

Hệ thống như muốn chết đi sống lại, biết khuyên nhủ thế nào cũng vô ích, đành dứt khoát giao cho Thịnh Uyên một nhiệm vụ bất lương.

[Hệ thống: Nhiệm vụ bất lương, bỏ tiết tự học tối nay, hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thưởng 10 điểm sinh mệnh, tăng 10 giá trị bất lương, thất bại sẽ bị trừ điểm tương ứng.]

Thịnh Uyên nhẩm tính, cậu đã đến thế giới này được ba ngày rồi, điểm sinh mệnh trong phần thưởng người mới còn lại 35 điểm.

"Được, tôi nhận nhiệm vụ."

[Hệ thống: …]

Cậu nhóc này về sau sẽ không còn dám từ chối nhiệm vụ nữa đâu.

Nhưng theo Thịnh Uyên ba ngày, hệ thống cũng học được cách trân trọng hiện tại, tương lai khó nói, cứ tận hưởng từng giây phút trước mắt đã.

Cậu nhóc này mà đã hứa là sẽ làm.

Tuy nhiên chuông vào tiết tự học lúc 6 giờ vang lên, Thịnh Uyên vẫn ngồi yên một chỗ.

Một phút, hai phút… ba mươi phút…

[Hệ thống: Sao cậu không trốn đi?]

Thịnh Uyên: "Lát nữa."

Hai tiếng sau.

[Hệ thống: Sao cậu không trốn đi?]

Thịnh Uyên: "Lát nữa."

Tiết tự học cuối cùng.

[Hệ thống: Cậu...]

Thịnh Uyên nhanh nhảu: "Lát nữa."

[Hệ thống: …]

Có phải thằng chó nhà cậu đang đùa tiểu hệ thống này đấy à?

Cuối cùng, khi giờ tự học còn năm phút nữa thì kết thúc, Thịnh Uyên vác ba lô đứng dậy, sải bước chạy ra khỏi lớp.

Tốc độ của cậu rất nhanh, khi chạy trốn tóc bay phất phơ trong gió đêm.

[Hệ thống: Năm phút cuối cùng mới chạy trốn, thì sao mà tính là trốn học.]

Thịnh Uyên: "Cậu cứ nói thẳng ra là có trốn hay không đi."

[Hệ thống: …]

*

Trước cổng trường Trung học Phổ thông số 1, một đám thanh niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi tụ tập đông đúc.

Ai nấy đều mang vẻ mặt khác nhau, đứng tụm lại bên lề đường hút thuốc.

"Đồ nghề đâu."

"Anh Ngô, để hết ở khu rừng bên kia rồi."

Dù sao thì đây cũng là trước cổng trường học, nên mang theo gậy bóng chày hay những thứ tương tự sẽ dễ bị chú ý, lỡ gặp cảnh sát thì phiền phức.

Ngô Địch nhìn vào cổng trường rộng lớn của trường Trung học Phổ thông số 1, cảm thấy hơi sốt ruột.

"Vậy thằng nhóc kia sao còn chưa đến nữa?"

Tên tóc vàng ở bên cạnh nịnh hót: "Chắc hẳn là biết anh Ngô định dạy cho nó một bài học nên sợ quá, trốn trong trường không dám ra, chứ làm gì có chuyện mà ngồi học ở đó?"

Câu nói vừa dứt, đám người xung quanh ồ lên cười lớn.

"Sợ anh Ngô dạy cho một bài học, nên trốn trong trường giả vờ ngoan ngoãn rồi."

"Hồi trước chả phải nó rất ngang ngược sao?"

"Ha ha ha, lát nữa tôi sẽ xem xem nó là loại người hèn nhát đến cỡ nào."

"Chúng ta đến trường Trung học Phổ thông số 1 đây, để xem Chu Vệ Thiên và Dụ Tả Kim có biết chuyện này không…"

"Mày biết gì mà nói, một tháng Chu Vệ Thiên có được mấy ngày ở trường, còn Dụ Tả Kim thì càng không quan tâm dăm ba cái chuyện vặt này."

Tên tóc vàng vươn cổ nhìn xung quanh, sắp đến 10 giờ rồi, lớp tự học buổi tối của trường Trung học Phổ thông số 1 tan học.

Ngô Địch cảm thấy sốt ruột, quay sang vỗ vào vai một tên đàn em: "Chúng mày ở đây chờ, tao đi hút thuốc một điếu, thấy người ta ra thì gọi tao."

"Dạ, anh Ngô."

Ngô Địch đi ra khỏi đám đông, ngoáy lỗ tai, rồi đi đến gốc tường bên kia hút thuốc.

Phía bên kia, Thịnh Uyên đeo ba lô một bên vai, chạy ra khỏi tòa nhà học, tìm một bức tường, rồi định trèo qua.

Dù sao trốn học thì làm gì có ai đi cửa chính.

"Thế nào, anh đây có tâm quá rồi chứ gì."

[Hệ thống: …]

Cái sự nuông chiều đáng chết này là sao đây.

Từ nhỏ Thịnh Uyên đã được rèn luyện toàn diện, động tác của cậu rất dứt khoát, chỉ vài cái nhấp nháy là đã trèo lên đầu tường, rồi nhảy xuống.

"A!"

Thịnh Uyên đáp đất: "Cậu kêu gì đó?"

[Hệ thống: Tôi có kêu gì đâu.]

Vậy thì là ai kêu?

Cảm giác dưới chân không ổn, cậu cúi xuống nhìn, thì thấy một người đang trợn trắng mắt dưới chân cậu.

"Ôi đệt!"

Thịnh Uyên vội rụt chân lại, ngồi xổm xuống kiểm tra tình hình của người kia.

"Này! Cậu ổn không? Có sao không?"

[Hệ thống: Cậu thấy cậu ta có ổn không?]

Thịnh Uyên: …

Cậu ngồi xổm xuống bên cạnh người kia, nhẹ nhàng vỗ vào má đối phương hai cái.

"Có nghe thấy gì không?"

Phía bên kia, Hạ Chi Kỳ vừa chạy ra khỏi cửa sau của trường thì tình cờ nhìn thấy cảnh này.

Lúc nãy Thịnh Uyên đi vội quá, Hạ Chi Kỳ tưởng cậu muốn đi chiến đấu một mình, nên liền vội vàng đứng lên đuổi theo.

Không ngờ vừa bước ra đã thấy Thịnh Uyên ngồi xổm bên cạnh Ngô Địch đang trợn mắt trắng, tát vào mặt đối phương.

"Á đù! Anh Thịnh! Á đù! Á đù!!!"

Hạ Chi Kỳ há hốc mồm, không thể tin vào những gì mình đang thấy.

Ngô Địch ngất lịm trên mặt đất, Thịnh Uyên không hề hấn gì.

Thậm chí còn hả hê tát vào má đối phương.

Không cần lời nói, chỉ một hình ảnh thôi, Hạ Chi Kỳ đã hình dung ra một trận đánh long trời lở đất.

Nhóm người trường Trung học Phổ thông số 2 kia nghe thấy tiếng động bên này, lục đục chạy đến, phát hiện Ngô Địch bất tỉnh bên chân Thịnh Uyên, ai nấy đều sửng sốt, ngớ người hết ra.

Cái đệt, cái quái đang xảy ra vậy!

Mà từ lúc Hạ Chi Kỳ xuất hiện, giá trị bất lương của Thịnh Uyên bắt đầu tăng vọt.

Thịnh Uyên thầm nghĩ không ổn, định đứng dậy ngăn cản hành động tiếp theo của đối phương.

Tuy nhiên ngay sau đó một giọng nói vang lên như sấm sét, chấn động cả mây xanh.

"Anh Thịnh quá đỉnh!"

“Thứ cho tôi nói thẳng, tất cả mọi người ở đây đều là rác rưởi!!!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play