Đừng Hòng Dạy Hư Tôi

Chương 4


4 ngày


Kim An Châu đập meo meo vào lưng bạn cùng bàn: "Cậu đừng nói như vậy, khiến người ta ngại ngùng đó."

"Mẹ nó!" Bạn ngồi cùng bàn bị đập đến suýt chút nữa ngã xuống đất.

Kim An Châu kịp thời giữ chặt lại: "Nào có khoa trương như vậy."

Rồi lại cười với Thịnh Uyên: "Cậu ấy thích nói đùa thế đấy."

Bạn ngồi cùng bàn phồng mũi, nhìn Thịnh Uyên với ánh mắt không thiết sống nữa.

Thịnh Uyên: …

"Đám người mà hôm qua anh đánh cho chạy là đàn em của đại ca bất lương Ngô Địch của Trường Trung học Phổ thông số 2, hoành hành bá đạo trong trường học, ở Trường Trung học Phổ thông số 2 còn chưa thấy đủ, còn muốn đến cửa trường học chúng ta khiêu khích, em đã sớm ngứa mắt bọn họ rồi, chỉ là những người kia tương đối âm hiểm xảo trá, mặt ngoài hạ chiến thư, sau lưng lại dùng chiêu thức hạ lưu đánh lén."

Hai mắt Kim An Châu bừng sáng: "Anh nói em nghe chút đi, anh dạy dỗ bọn họ như thế nào vậy?"

Thịnh Uyên ăn ngay nói thật: "Báo cảnh sát dọa người ta."

"Ha ha ha ha, anh thật hài hước." Kim An Châu đập bạn ngồi cùng bàn một cái: "Giống như cậu ấy vậy."

Thịnh Uyên: …

Bạn ngồi cùng bàn: ...

Chính chủ làm sáng tỏ, hoàn toàn không có ai tin.

Đại ca ở đâu, đàn em ở đó, sau khi chịu đựng một ngày buồn tẻ ở trường học, cuối cùng nhóm người Hạ Chi Kỳ cũng sống lại, 4:30 tan học, Hạ Chi Kỳ đi tới bên cạnh bàn.

"Anh Thịnh, đi thôi, mời anh ăn cơm."

Thịnh Uyên đứng dậy: "Không cần, share bill đi."

Cậu bạn mập trong đám người hét to: "Đại ca, tất cả mọi người đã đưa tiền trước rồi, muốn mời anh ăn cơm, nếu anh share bill là coi thường chúng em."

Đám người phối hợp: "Đúng thế!"

Thịnh Uyên quay đầu nhìn bọn họ một chút, xoay người: "Ai nói?"

Không khí lập tức yên tĩnh.

Cậu bạn mập: !

Sao tất cả mọi người lại đều im lặng thế!

Cậu ta nơm nớp lo sợ nói: "Em… Em nói."

Thịnh Uyên: "Vậy thì cậu nói đúng rồi."

Đám người: …

Ghê tởm, thậm chí không thèm giả vờ một chút sao?

Cậu thật sự rất chảnh.

Thịnh Uyên từ chối ăn cơm mọi người mời, kêu Hạ Chi Kỳ trả hết tiền lại đi, rồi bảo mọi người cần làm cái gì thì đi làm đi.

Hạ Chi Kỳ chưa từ bỏ ý định, đi theo sau lưng Thịnh Uyên: "Anh Thịnh, em mời riêng anh, anh muốn đi đâu ăn?"

Hai con đường đi ra khỏi cửa trường là con đường lớn đầu bóng cây, Thịnh Uyên đứng ở giao lộ trông thấy một cửa hàng thịt nướng: "Tới đó ăn đi."

Sau khi Hạ Chi Kỳ thấy, hơi khựng bước, hỏi Thịnh Uyên: "Anh Thịnh, anh chắc chứ?"

Nghe giọng điệu giống như không phải cậu ấy ăn cơm mà là cơm ăn cậu ấy.

"Làm sao? Quán đó rất đắt à?"

"Không phải, giá cả rất bình thường, học sinh của Trường Trung học Phổ thông số 1 còn có ưu đãi."

Đèn đường sáng lên, Thịnh Uyên đút hai tay vào túi đi lên vạch kẻ đường: "Vậy thì vào quán này."

Hai người vừa đi vào cửa hàng đã có nhân viên phục vụ chào đón, là cụ ông sáng nay phát tờ rơi ở cửa trường học.

Đối phương nhận ra cậu: "Bạn học nhỏ tới rồi, mau vào đi, hai người ngồi bên kia."

Cụ ông dẫn hai người tới chỗ ngồi.

Hạ Chi Kỳ kinh ngạc: "Anh Thịnh, hai người quen biết sao?"

Thịnh Uyên: "Từng gặp, không quen."

Cụ ông lấy menu ra cho hai người gọi, không có nhiều loại món ăn nhưng bù lại có rất nhiều và giá cả phải chăng.

Thịnh Uyên gọi thịt nướng cho hai người, lúc mang lên thoạt nhìn như là phần cho ba bốn người.

Mặt tiền cửa hàng của quán thịt nướng không lớn, vừa vào đã có thể nhìn thấy hết, tất cả cũng chỉ có đặt được khoảng mười bàn người.

Trong cửa hàng chỉ có cụ ông và một dì khoảng hơn bốn mươi tuổi rất bận rộn.

Bước vào cửa hàng, bên trái có một cánh cửa nhỏ, phía trên có treo rèm cửa dài nửa mét, cụ ông bưng thức ăn từ bên trong ra, chắc là bếp sau.

Tuy mặt tiền cửa hàng nhỏ nhưng làm ăn rất được, gần như các bàn đều đã ngồi kín, phần lớn đều là học sinh, mặc đồng phục Trường Trung học Phổ thông số 1, còn có không ít người làm việc trong xã hội đi đường xa tới ăn, nhiều chỗ ngồi, một bàn tròn có năm sáu người ngồi.

Vị trí của Thịnh Uyên là bàn ở cuối cùng, người đến sau phải xếp hàng ở ngoài cửa.

Cụ ông cố ý mang ghế nhựa đến cho mọi người đang xếp hàng, để bọn họ ngồi chờ.

Hạ Chi Kỳ cầm kẹp thịt nướng: "Anh Thịnh, chúng ta ăn xong thì đi đâu?"

Thịnh Uyên vặn mở nước ngọt: "Về trường học tiết tự học buổi tối."

"Hả?"

"Nếu cậu muốn đi làm chuyện khác thì tùy cậu."

"Không phải, em đi với anh Thịnh, nhưng mà anh Thịnh..."

Hạ Chi Kỳ hơi không hiểu, học tập có gì tốt, chuyện này mà truyền đi không phải sẽ mất mặt sao.

"Anh Thịnh, trong giới bất lương của chúng ta cũng không học tập."

Bởi vì cậu hoàn toàn không có ý định vào giới.

Nhưng Thịnh Uyên không nói rõ ra, dù sao thì với tính cách không nghe lời người khác của đối phương thì dù nói cũng sẽ bị bỏ qua.

"Cậu từng nghe câu này chưa?"

Hạ Chi Kỳ tò mò: "Câu gì?"

"Không sợ lưu manh biết đánh nhau, chỉ sợ lưu manh có văn hóa."

"Nhưng anh Thịnh à, chúng ta không phải lưu manh."

"À đúng rồi, lưu manh không có việc gì, đánh nhau, lang thang khắp nơi, thỉnh thoảng huýt sáo với cô gái xinh đẹp, các cậu làm gì?"

Hạ Chi Kỳ: ...

Không có việc gì, đánh nhau, lang thang khắp nơi, thỉnh thoảng huýt sáo với cô gái xinh đẹp...

Người đại ca này của cậu ấy có hơi không giống bình thường, mặc dù không thể tưởng tượng, nhưng lưu manh có văn hóa hẳn là loại bên ngoài mặc tây phục, sau lưng âm tàn kia, quả thật có hơi ra vẻ.

Hạ Chi Kỳ lật thịt một cái: "Được rồi, anh Thịnh, lát nữa em quay về với anh."

Dầu chảy ra từ thịt nướng xèo xèo trên bàn.

"Ông chủ, tính tiền."

Hai người đàn ông ngồi ở bàn sau Thịnh Uyên, một béo một gầy, quần bó đen thắt lưng, trên cánh tay phải của người béo xăm một mảng lớn, trên cổ đeo một sợi dây xích vàng thô, lấy tiền từ túi bên cạnh.

Dì đi qua tính tiền, tính toán một chút: "Thưa anh, tất cả hết bốn trăm năm."

Tên béo kia nhíu mày: "Bao nhiêu cơ?"

Dì ôn hòa đưa tờ giấy ghi rõ ràng chi tiết tới: "Tất cả hết bốn trăm năm, đều ghi ở đây, anh nhìn một chút xem."

Người gầy thẳng tay ném tờ giấy đi: "Mẹ nó chỉ những thứ này mà muốn lấy của ông đây bốn trăm năm, chặt chém à!"

"Không phải đâu anh, cửa hàng của chúng tôi đều ghi giá công khai, mà các anh gọi nhiều..."

"Bà đừng có mà nói những thứ đấy với tôi, tôi còn chưa nói cửa hàng các người đâu, vừa cũ nát vừa nhỏ, trong thịt còn có tóc."

Dì cãi lại: "Anh à, không thể nói lung tung được, an toàn vệ sinh trong cửa hàng chúng tôi đã thông qua Cục vệ sinh giám sát, mở cửa hàng hai năm nay chưa từng có..."

"Nói lung tung cái gì? Không thích nghe sự thật sao? Cái con đàn bà chết tiệt này thích hung hăng càn quấy ở đây không!"

Tên béo vươn tay hung ác đẩy người một cái.

Thịnh Uyên đút thịt trong miệng rồi đứng dậy.

Hạ Chi Kỳ: "Đại ca!"

Thịnh Uyên không để ý cậu ấy, đỡ lấy người dì, phồng má tự tại, người không biết còn tưởng rằng đây là nhà cậu: "Tôi nói này, đừng có quá đáng thế chứ."

"Nhãi con từ đâu chui ra đấy?"

"Bàn số 10 đấy." Thịnh Uyên chỉ một ngón tay: "Mắt kém thì có thể đi cắt kính, tôi đề cử cho anh chỗ ở đối diện Trường Trung học Phổ thông số 1, tôi cắt kính ở đó."

"Tao không cắt."

Hạ Chi Kỳ bên cạnh cười ra tiếng.

Tên béo kia kịp phản ứng lại, tiến lên túm chặt cổ áo Thịnh Uyên: "Thằng nhãi này mày dám chơi tao à?"

Thịnh Uyên oan uổng: "Khẩu vị của tôi không nặng như vậy, anh đừng có nhục nhã tôi."

"Mày..."

Cụ ông ở ngoài cửa trông thấy phát sinh xung đột thì vội vàng đi tới điều phối, run rẩy kéo Thịnh Uyên từ trong tay người đó ra, chắn trước người cậu: "Trẻ nhỏ ấy mà, đừng so đo với cậu ấy, anh à, hay là vậy đi, quán tôi xóa cho anh số lẻ, thu bốn trăm thôi, lần sau các anh lại đến."

"Đến cái rắm, trong thịt của các người có tóc! Tiền này không nên thu một đồng nào! Lại còn hung hăng quấy rầy nữa, có tin ông đây đập cái tiệm này của ông hay không!"

Tên béo kia nói nước miếng văng tung tóe.

Nhưng vừa dứt lời, trong tiệm lại rơi vào yên tĩnh quỷ dị.

Không ít học sinh mặc đồng phục Trường Trung học Phổ thông số 1 nhao nhao quay đầu, ánh mắt quấn quanh lấy hai người giống như rắn độc.

Trêu tức, dò xét, cười nhẹ... Tiếng cười vừa hưng phấn vừa chói tai.

Tiếng nước vốn chảy ở trong cửa bên trái ngừng lại, có một bóng dáng vén rèm cửa lên đi ra.

Thân hình cao gầy, làn da cực trắng, lướt qua trước người, thậm chí còn cao hơn Thịnh Uyên nửa cái đầu.

Đường cong ngũ quan sắc bén, con ngươi đen đậm, dưới mắt phải có một nốt ruồi đen, vẻ ngoài xuất sắc, cả hai tai của anh đều đeo bộ đeo bên ngoài của ốc tai điện tử, đầu mút như ẩn như hiện dưới mái tóc đen hai bên dưới đầu anh.

Ánh mắt tĩnh mịch như động đen không thấy đáy.

Tên béo nhìn Dụ Tả Kim cũng có dáng vẻ học sinh, cười nhạo: "Thằng nhãi con này mày cũng là... Mả mẹ nó!"

Lời nói giống như bị một thanh đao cắt ngang chặt đứt, một luồng lực to lớn từ trên đầu truyền đến, mặt tên béo bị đè chặt trên bàn ăn.

Rầm một tiếng, hòa với tiếng vang thanh thúy khi va chạm với bộ đồ ăn kim loại, chỉ một chút, nửa gương mặt dưới của người đàn ông đầy máu tươi chảy từ trong lỗ mũi ra.

Tên gầy bị biến cố đột nhiên xuất hiện dọa cho khẽ run rẩy: "Đại ca."

Vừa muốn tiến lên, lại có một cái tay đè trên bờ vai, chỉ thấy một thiếu niên nhuộm tóc đỏ ngậm điếu thuốc trong miệng, cười nhìn anh ta: "Anh mày ở đây này."

Vừa vươn tay là một đấm, đánh người ngã xuống đất.

"A gào!"

"Cạc cạc cạc cạc!"

"Vút ~~~"

Trong lúc nhất thời, trong quán giống như động khỉ, tiếng hưng phấn nhảy cẫng nổi lên bốn phía, có người đặt ngón tay trong miệng huýt sáo.

"Mày muốn phá tiệm?"

Dụ Tả Kim nắm đầu tên đàn ông mập.

Giọng anh vừa trầm vừa khàn, âm điệu quỷ dị, cực kỳ khó nghe, giống như dây thanh quản bị dao cắt, rồi lại bị kim khâu miễn cưỡng vá kín lại để sử dụng.

Sức lực của anh cực kỳ lớn, nắm tóc tên đàn ông mập, đối phương đau đến mức ngửa người ra sau, muốn làm thế để làm dịu đau đớn, quên cả đánh trả.

"Đau! Đau!"

Lúc Dụ Tả Kim ra tay, cụ ông lập tức duỗi một tay đè trên mặt Thịnh Uyên, dùng một loại tư thế cực kỳ, quay lưng về phía Thịnh Uyên luống cuống khuyên đối phương.

Dì cũng đi lên tách tay Dụ Tả Kim ra.

Dụ Tả Kim hoàn toàn không để ý, đều là phí công, cầm đầu người đàn ông đập vào tường, đập từng cái một, cái sau hung ác hơn cái trước, cái sau mạnh hơn cái trước, gân xanh trên cánh tay của anh kéo căng, đôi mắt đen đến dọa người kia cũng xuất hiện sự sảng khoái.

Thịnh Uyên bị cảnh tượng trước mắt chấn động.

"Tôi sai rồi... Trả tiền... Tôi trả tiền! Tôi trả tiền!"

Tên đàn ông mập kêu rên, móc tiền từ túi trong tay ra, Dù Tả Kim nhìn vết máu dính trên tiền, người đàn ông sợ dọa vội vàng đổi một tờ khác.

Dụ Tả Kim buông đối phương ra, dì thu tiền, hai người nhanh chòn chạy tè ra quần.

"Hôm nay anh Dụ ra tay hơi nhẹ."

"Ha ha ha ha, hôm nay khi nào anh Dụ tan ca."

"Anh Dụ..."

Những học sinh kia ồn ào.

Dì sợ dọa đến người xung quanh, líu lưỡi bảo bọn họ nói nhỏ chút, cúi người vội vàng quét dọn, Dụ Tả Kim không quan tâm, quay người đi vào trong nhà.

Dì thở dài lại dậm chân, nói anh xúc động, nhưng đối phương coi như không nghe thấy, trực tiếp rời đi.

Trên khuôn mặt già nua của cụ ông có chút bất đắc dĩ, quay đầu nhìn về phía Thịnh Uyên: "Bạn học nhỏ không nhìn thấy gì chứ."

Thịnh Uyên nhìn cụ ông mấy giây, sau đó chuyển tay đối phương che trên miệng cậu lên trên ánh mắt.

"Không nhìn thấy."

Cụ ông: …


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play