Tiết tự học buổi tối kết thúc, Thịnh Uyên vác cặp sách trên một bên vai, ra khỏi phòng học.
Đi ngang qua cửa ngõ cứu người, cậu đi nhanh một chút, sau đó rời đi.
Tiết tự học buổi tối của lớp mười hai Trường Trung học Phổ thông số 1 kết thúc vào mười giờ, Thịnh Uyên về nhà lúc mười rưỡi, đây là gác cổng nhà cậu.
"Sao mà mới giờ này đã về nhà rồi!"
Thịnh Thành Công bất mãn nhìn Thịnh Uyên đang thay giày ở cửa ra vào.
Thịnh Uyên chớp mắt hai cái: "Mười giờ rưỡi, làm sao thế ba?"
Thịnh Thành Công: "Gác cổng mười giờ rưỡi là cho nó, con về nhà cái gì?"
Ông chỉ tay, Thịnh Vọng năm tuổi đang nằm rạp trên mặt đất chơi phục kích, hai người đối mặt, oắt con lặn một cái xuống nước, tiến lên bắt giữ Thịnh Uyên.
"Đừng nhúc nhích, anh đã bị bắt làm tù binh."
Thịnh Uyên chỉ vào oắt con nói với Thịnh Thành Công: "Quay về làm tù binh cho nó."
Thịnh Thành Công: ...
Thịnh Thành Công chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Cái tuổi này của con nên ra ngoài đi chơi, ngủ ở ngoài cả đêm không trở về nhà."
Phần lớn ba mẹ đều hy vọng con cái lớn lên có tiền đồ, trở thành người tài giỏi nổi bật, nhưng Thịnh Thành Công thì không giống, ông dốc lòng bồi dưỡng con thành thiếu niên bất lương, kế thừa phong thái lúc trẻ của ông, trở thành cặn bã của xã hội loài người.
Xu thế chung của hoàn cảnh, Thịnh Uyên đã sớm nghĩ thoáng rồi.
[Hệ thống: Cho nên cậu sẽ chấp nhận chứ?]
Thịnh Uyên: "Hệ thống này nghĩ đẹp vô cùng."
[Hệ thống: …]
Thịnh Uyên không chú ý đến tuyên ngôn không tốt của Thịnh Thành Công, bế Thịnh Vọng từ dưới đất lên: "Con dẫn em đi ngủ."
"Giờ mới mấy giờ, ngủ cái gì? Ba nói cho con biết, có một số việc phải bắt đầu từ khi còn bé, ba còn chưa nói con đấy, tóc con sao đổi màu rồi, còn đeo mắt..."
Bịch ——
Anh em "chịu oan" đóng cửa chặn người ba đang oán giận ở ngoài.
Vợ chồng Thịnh Thành Công kinh doanh một quán mì sợi, trong nhà cũng không quá giàu có nhưng cũng coi là bậc trung trở lên, giá nhà ở thành phố lớn đắt, trong nhà có hai phòng ngủ một phòng khách, anh em chịu oan ở cùng một phòng.
Chuẩn bị cho Thịnh Vọng xong, Thịnh Uyên tắm rửa xong cũng nằm xuống giường, năm giờ rưỡi sáng hôm sau, dù buồn ngủ như chó cũng phải rời giường đúng giờ, tóc tai bù xù đánh răng trước bồn rửa mặt.
Hôm qua giá trị bất lương trên đầu còn sót lại 5, giờ nhảy đến 250.
Cậu có thể trông thấy giá trị bất lương trên đỉnh đầu mỗi người, ví dụ như bạn học trong phòng học và thiếu niên bất lương trong ngõ hôm qua.
Giá trị trung bình nằm trong khoảng một trăm đến hai trăm, người bình thường thì ở khoảng trên dưới 5.
Thịnh Uyên lười nhác liếc nhìn 250 không rõ lai lịch trên đỉnh đầu, tiếp tục đánh răng.
[Hệ thống: Cậu không có gì muốn nói sao?]
Thịnh Uyên: "Số này không quá may mắn."
(*) 250 có nghĩa là đồ ngốc.
[Hệ thống: … Đột nhiên đạt nhiều giá trị bất lương như vậy, cậu không ngạc nhiên sao?]
Thịnh Uyên nhướng đuôi lông mày.
Ngạc nhiên?
"Anh đây cả đời làm việc thiện tích đức, chút giá trị bất lương ấy là thứ anh đây nên có được."
[Hệ thống: …]
Thật sự rất không biết xấu hổ.
Thịnh Uyên rửa sạch mặt, đầu óc mới dần dần tỉnh táo, cầm bánh mì trên bàn ăn lên, đeo cặp sách đi ra cửa.
Thật Tiến Bộ nhìn Thịnh Uyên sáng sớm đã qua lại vội vã, lắc đầu chậc chậc.
[Hệ thống: Cần gì chứ, không học không được à?]
Thịnh Uyên: "Cậu không hiểu đâu."
[Hệ thống: Học tập không phải vì sau này có thể tìm được công việc tốt sao?]
Thịnh Uyên bẻ đôi lát bánh mì nhét vào trong miệng: "Mở rộng tư duy."
[Hệ thống: ?]
Thịnh Uyên: "Học hành vì sự phát triển của Trung Hoa."
[Hệ thống: …]
Sáng sớm, vô cớ bùng cháy lên.
Thịnh Uyên đi thẳng tới trường học, ở vị trí cách cửa trường trăm mét có một bác đang phát tờ rơi.
"Nhà hàng thịt nướng kỷ niệm hai năm thành lập, nhận phiếu giảm giá đến nhà hàng được hưởng ưu đãi 50%."
Xung quanh ông bác có không ít học sinh nhận phiếu giảm giá.
Lúc Thịnh Uyên đi ngang qua, ông bác nói với cậu: "Bạn học, cháu cũng lấy một tờ đi, phiếu giảm giá này có tác dụng đến cuối năm nay, đến lúc nào cũng được."
Ông bác có mái tóc hoa râm, tinh thần cũng không tệ.
Thịnh Uyên không từ chối, vươn tay ra cầm, nhét vào trong túi.
Cậu đi vào tòa nhà giảng dạy giống như hôm qua, vậy mà hôm nay lại có chút khác biệt, cậu vừa bước một bước vào tòa nhà giảng dạy, trong nháy mắt ánh mắt bốn phía giống như mũi tên, kéo cung bắn ra tập trung trên người cậu.
Ánh mắt dò xét, châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán.
"Chính là cậu ấy."
"Cậu ấy chính là người hôm qua cứu Hạ Chi Kỳ sao?"
"Nghe nói hôm qua cậu ấy đánh sáu người."
"Không phải nói cậu ấy đứng yên đã dọa bọn họ chạy sao?"
"Cái gì, tôi nghe nói cậu ấy đánh đám người Trường Trung học Phổ thông số 2 đến mức gọi ông nội."
Người trên đường trông thấy Thịnh Uyên thậm chí còn nhường đường trốn đi.
Thịnh Uyên không điếc, dù không biết được tình huống như thế nào nhưng cũng biết mình bị tung tin đồn nhảm, khó trách sáng nay vừa rời giường mà giá trị bất lương đã tăng mạnh, cũng không biết là do cái loa lớn nào.
Cậu đi đến trước cửa lớp, cậu bạn mập canh giữ ở cạnh cửa thấy cậu đi tới, lập tức đứng thẳng người, không đợi cậu có động tác đã kéo cửa ra cho cậu trước một bước.
"Đại ca."
Thịnh Uyên: ?
Cậu bạn mập cúi đầu khom lưng với Thịnh Uyên: "Đại ca, mời vào."
Thịnh Uyên nheo hai mắt lại, cất bước tiến vào phòng học.
"Hôm qua lúc tôi ngã xuống trên mặt đất, cho rằng kiếp này cứ thế kết thúc rồi, nhưng ngay lúc này, cậu đoán xem, anh Thịnh xuất hiện, thiên thần giáng lâm, đám hèn nhát của trường Trung học Phổ thông số 2 kia cũng không đủ để anh Thịnh của tôi luyện tay, hai ba lần đã giải quyết…" Hạ Chi Kỳ nói một nửa, nhìn thấy Thịnh Uyên đi tới thì lập tức đứng dậy.
"Anh Thịnh!"
Anh ruột mà cậu ấy chưa từng gặp mặt!
Thịnh Uyên đã biết, người trước mắt này chính là cái loa lớn đó.
Giá trị bất lương 250, có hai trăm là do cậu ấy khoác lác lên.
Thịnh Uyên không định làm một phần trong tập thể thiếu niên bất lương, cậu cũng không nhìn đối phương mà quay về chỗ ngồi.
Trong Trường Trung học Phổ thông số 1, mặc dù danh tiếng của Hạ Chi Kỳ không bằng Chu Vệ Thiên và Dụ Tả Kim, nhưng cũng có nhiều đàn em đánh nhau hung ác, cũng coi như có chút danh tiếng ở trong giới bất lương ngoài trường.
Trước đó, đàn em của đại ca bất lương Trường Trung học Phổ thông số 2 đến cửa Trường Trung học Phổ thông số 1 khiêu khích, sau khi Hạ Chi Kỳ biết thì dẫn người tới Trường Trung học Phổ thông số 2 ăn miếng trả miếng, sau đó đối phương hạ thư khiêu chiến đánh solo.
Hạ Chi Kỳ kêu bạn học ngồi trước Thịnh Uyên nhường chỗ, còn mình thì ngồi xuống ở phía trước Thịnh Uyên.
"Anh Thịnh, hôm qua may mà có anh, anh không biết đâu, đám hèn nhát Trường Trung học Phổ thông số 2 kia hạ thư khiêu chiến với em nói là đánh solo, kết quả lừa em vào trong ngõ nhỏ đánh lén, còn may mà anh Thịnh kịp thời đuổi tới cứu em."
Lúc ấy, Hạ Chi Kỳ bị đánh một gậy sau đầu nên ngất đi, trước khi mất đi ý thức có nghe thấy đám cháu trai của Trường Trung học Phổ thông số 2 kia muốn nhét cậu ấy vào thùng rác, đến khi tỉnh lại lần nữa chính là bị Thịnh Uyên lắc tỉnh.
Đến bệnh viện mới phát hiện chỉ vừa trôi qua mười phút so với giờ hẹn đánh nhau, thời gian ngắn như vậy cũng không đủ cho người của Trường Trung học Phổ thông số 2 hả giận, chỉ có một khả năng, Thịnh Uyên cứu được cậu ấy trong tay đám người của Trường Trung học Phổ thông số 2.
Đơn thương độc mã, giống như anh hùng.
Hạ Chi Kỳ: "Anh Thịnh, anh không biết đâu, đám cháu trai Trường Trung học Phổ thông số 2 kia còn dám tung tin nhảm về anh."
Thịnh Uyên nhìn về phía cái loa lớn Hạ Chi Kỳ này.
Rốt cuộc là ai tung tin đồn nhảm về cậu.
Cậu buồn bực ngán ngẩm hỏi một câu: "Tin nhảm gì?"
Hạ Chi Kỳ: "Bọn họ nói anh báo cảnh sát dọa bọn họ chạy đi, đây quả thực là vu cáo anh, sao bọn họ dám nói ra khỏi miệng chứ, báo cảnh sát, mất mặt cỡ nào."
Thịnh Uyên: …
[Hệ thống: …]
"Cũng may mà không ai tin, bên ngoài bây giờ đều cười đám người Trường Trung học Phổ thông số 2, đánh không lại thì tung tin đồn nhảm người khác báo cảnh sát." ( truyện trên app tyt )
Vẻ mặt Hạ Chi Kỳ rất vô lại, cắt đầu đinh, trước trán có một vết sẹo: "Anh Thịnh, anh đã cứu em, không thể báo đáp, sau này em theo anh lăn lộn, từ nay về sau, đàn em của em chính là đàn em của anh, anh là đại ca."
"Không cần."
Hạ Chi Kỳ: "Anh Thịnh, hôm nay tan học em mời anh ăn cơm, anh muốn ăn cái gì."
Thịnh Uyên: "Ý của tôi là…"
Hạ Chi Kỳ: "Ăn đồ nướng hay ăn lẩu."
Thịnh Uyên: …
Hạ Chi Kỳ hoàn toàn không để tâm đến lời từ chối của Thịnh Uyên, chỉ cần em không nghe, anh sẽ không từ chối được em.
Mà giá trị bất lương trên đầu Thịnh Uyên lúc này đã nhảy tới 500.
[Hệ thống: Đàn em cậu mới thu nhận rất nhiệt tình.]
Thịnh Uyên: "Giống như cậu."
[Hệ thống: Đều rất ngầu?]
Thịnh Uyên: "Đều không nghe lời người ta nói."
[Hệ thống: …]
Đàn em là bị ép nhận, Thịnh Uyên đặt tay chống cằm nhìn Hạ Chi Kỳ.
Cho dù Thịnh Uyên đeo kính thì đôi mắt kia cũng cực kỳ xinh đẹp.
Hạ Chi Kỳ bị nhìn đến mức hơi xấu hổ, không biết phải biểu cảm gì, vò đầu.
"Anh Thịnh, sao thế?"
Thịnh Uyên nói với giọng điệu ẩn ý sâu xa: "Cậu rất có quyền nói chuyện trong lớp đúng không."
Mười phút sau, tiếng chuông tự học buổi sáng vang lên.
Hạ Chi Kỳ đi đến bục giảng, dùng nắm đấm đập bảng đen vang bộp bộp.
"Đều yên tĩnh một chút đi, tôi có lời muốn nói."
Không khí ầm ĩ dần dần yên tĩnh lại, hơn mười cặp mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Chi Kỳ trên bục giảng.
"Đều nghe cho kỹ, sau này, thời gian lên lớp đều nói chuyện nhỏ lại, không được phép có âm thanh."
"Cậu cứ nói thẳng là không được thở đi."
Hạ Chi Kỳ "Hừ" một tiếng: "Muốn bị đánh đúng không?"
"Đùa thôi, đùa thôi."
"Thời gian tan học các cậu ầm ĩ thế nào tôi cũng mặc kệ, nhưng vào học thì tất cả phải yên lặng cho tôi, đại ca tôi muốn…" Hạ Chi Kỳ khựng lại: "Đại ca, anh muốn làm gì?"
Thịnh Uyên: "Nghe giảng bài."
"À à." Hạ Chi Kỳ: "Đại ca tôi muốn nghe giảng bài!"
Vừa dứt lời, Hạ Chi Kỳ cảm thấy không thích hợp.
?
????
Không riêng gì cậu ấy, phía dưới bục giảng cũng là một loạt dấu chấm hỏi.
Nghe giảng bài?
Điên rồi à!
Giảng bài có gì hay mà nghe, chẳng lẽ có thể tâng bốc êm tai sao?
Hạ Chi Kỳ nhìn Thịnh Uyên không thể tin được: "Anh Thịnh, anh…"
Thịnh Uyên ngước mí mắt lên: "Ít quản chuyện của anh đây đi."
Hạ Chi Kỳ nuốt lại lời định nói, anh cậu ấy thật kiêu ngạo, cậu ấy rất thích.
Cũng chỉ có loại người không care cậu ấy như này mới có thể làm đại ca của cậu ấy.
Không khác phỏng đoán của Thịnh Uyên cho lắm, Hạ Chi Kỳ quả thật có chút quyền nói chuyện trong lớp, tiết học yên tĩnh hơn không ít, Thịnh Uyên giống như một người điếc nghe được âm thanh một lần nữa.
Chỉ là khiến giáo viên chủ nhiệm giật mình kêu lên, nhìn lớp học yên tĩnh, cho rằng mình đi nhầm lớp.
Không sai, là lớp A6, yên tĩnh như vậy, chẳng lẽ học sinh lớp A6 bị bệnh tập thể sao?
Thịnh Uyên nghe giảng bài, đồng thời, hệ thống đặt câu hỏi trong đầu.
[Hệ thống: Sao cậu biết Hạ Chi Kỳ có tiếng nói trong lớp thế, bởi vì cậu ấy có nhiều đàn em sao?]
"Cậu có trông thấy chỗ ngồi của cậu ấy trong phòng học không?"
[Hệ thống: Bên trái bục giảng, làm sao?]
Thịnh Uyên nói êm tai: "Vị trí hộ pháp trái phải không phải chỗ người bình thường có thể ngồi."
[Hệ thống: …]
Học một tiết toán học an tĩnh, học sinh trong lớp nghẹn muốn chết, chuông tan học vừa vang lên đã kết thành nhóm định trốn học, ở phòng học phải yên tĩnh, còn không bằng trốn học đi ra ngoài chơi đùa.
Cậu bạn bàn trước hôm qua phàn nàn mẹ lải nhải mặc váy quay đầu nhìn về phía Thịnh Uyên, ánh mắt rất sùng bái, giọng cậu ấy hơi nhỏ hơn các nam sinh cùng tuổi cậu ấy, trên tay trắng nõn có rất nhiều động tác nhỏ: "Em đã nghe nói sự tích của anh rồi, anh nói cho em nghe một chút quá trình hôm qua anh một đánh sáu đi."
Thịnh Uyên ngẩng đầu khỏi sách giáo khoa.
Nam sinh thấy Thịnh Uyên để ý đến cậu ấy, hưng phấn nói: "Em tên Kim An Châu, anh cứ gọi thẳng biệt hiệu của em cũng được, Dã Hỏa."
Thịnh Uyên: "Vì sao lại gọi là Dã Hỏa?"
Bạn cùng bàn của đối phương lặng lẽ mở miệng: "Bởi vì lẳng lơ hoang dã không ngừng."
“...”