Đừng Hòng Dạy Hư Tôi

Chương 2


4 ngày


Mấy người đứng ngây ra vài giây, tên tóc vàng phản ứng lại, quăng cây ống sắt trong tay đi, mắng chửi hùng hổ: "Thằng ranh, mày chơi tao đấy à?"

Vẻ mặt Thịnh Uyên vô tội: "Không phải cậu hỏi tôi thuộc đường nào sao?"

"Được rồi, tao đã nhận ra rồi, mày không phải đến để cứu thằng nhãi này, mà là đến để cùng nó ăn đòn đúng không."

Tên tóc vàng bẻ khớp ngón tay kêu lách tách.

"Thì cũng không hẳn vậy."

Tên tóc vàng: ?

Thịnh Uyên nghiêm túc từ chối: "Tôi không đồng ý để cậu đánh tôi."

Tên tóc vàng: …

Mẹ nó, đúng là thần kinh.

Đánh thì đánh, cần gì phải được sự đồng ý của mày?

Thịnh Uyên nhìn về phía người đang nằm dưới đất, gần như không còn nhận ra bộ dạng lúc đầu của anh Cẩu thì chậc lưỡi.

Nhìn đã thấy đau.

"Thôi được rồi, người ta đã bị các cậu đánh thành ra như vậy rồi, dừng tay đi."

"Mày nói dừng tay là dừng à, mày là cái thá gì?"

"Thịnh Uyên."

"…"

Màn tự giới thiệu mượt như lụa.

Với tính cách của Thịnh Uyên, hệ thống tưởng cậu chỉ đến xem náo nhiệt, không ngờ cậu thực sự lại can thiệp vào.

[Hệ thống: Hẹn gây hấn và đánh nhau giữa những kẻ bất lương là quy tắc của bọn chúng, tôi khuyên cậu nên ít can thiệp vào.]

Thịnh Uyên ngộ ra: "Thế à?"

[Hệ thống: Tất nhiên rồi, không hiểu quy tắc thì sẽ bị dạy cho một bài học, nên tôi khuyên cậu nên đi ngay bây giờ.]

Nhưng Thịnh Uyên vẫn đứng yên tại chỗ.

[Hệ thống: Sao cậu không đi?]

Thịnh Uyên: "Tôi không nghe lời khuyên."

[Hệ thống: …]

Cậu cũng không có chủ nghĩa anh hùng gì cả, chỉ là chịu sự giáo dục khiến cậu không thể nhìn nổi.

Trong ánh mắt cậu rất kiên định.

Thịnh Uyên, cái tên này được tên tóc vàng nhẩm đi nhẩm lại trong miệng, không có nhân vật nổi tiếng nào tên là Thịnh Uyên cả.

Nhưng mà… Tên tóc vàng lại nhìn Thịnh Uyên thêm lần nữa.

Trông nó có vẻ như khá trâu bò.

Một mình đến đây làm anh hùng, không phải dạng đơn giản.

"Mày là người của Chu Vệ Thiên à?"

Thịnh Uyên thật thà: "Không phải."

Tên tóc vàng thầm chửi một tiếng, do dự hỏi thêm: "Mày là… Người của Dụ Tả Kim à?"

Đối phương trả lời một cách rõ ràng và dứt khoát.

"Cũng không phải."

Mẹ kiếp, đều không phải.

Thằng ranh này đang khoe khoang cái gì vậy?

Hai tên đại ca nổi tiếng nhất trường đều là những người này.

Đều không phải, tao thấy mày không muốn nhìn thấy mặt trời ngày mai rồi.

Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Thịnh Uyên, "Thật Tiến Bộ" không thể không thắc mắc.

[Hệ thống: Cậu đang khoe khoang cái gì thế?]

Thịnh - giảng viên nhân sinh - Uyên: "Sự tự tin là do chính mình tạo ra."

[Hệ thống: …]

Nắng chiều nơi chân trời đang dần lặn, chắc là sắp đến giờ tự học buổi tối, Thịnh Uyên nhìn đồng hồ điện tử màu đen trên cổ tay trái của mình, còn mười phút nữa.

Thịnh Uyên với giọng điệu lười biếng gọi đám người kia.

"Được rồi, hôm nay đến đây thôi, mọi người giải tán, về nhà ăn cơm đi, không thì mẹ sẽ buồn đấy."

"Mẹ nó ai cần về nhà ăn cơm chứ."

Thịnh Uyên "Ồ" một tiếng, nhìn tên tóc vàng với ánh mắt khác xưa: "Cậu cũng phải về trường tự học buổi tối à?"

Tên tóc vàng: …

Không về nhà làm đứa con hiếu thảo thì về trường làm học sinh ngoan vậy.

Sáu tên thiếu niên bất lương đứng đó nhìn Thịnh Uyên.

Cậu thật sự là rất phách lối.

Tên tóc vàng nghiến chặt hàm răng: "Mày coi thường ai đấy? Tao thấy mày chán sống rồi!"

Gã bước nhanh về phía trước, giơ tay định túm cổ áo của Thịnh Uyên.

Thịnh Uyên cao hơn gã, giơ tay chặn lại động tác của đối phương, vẻ mặt hòa nhã: "Bạn học này, tôi không có ý định gây xung đột với cậu đâu."

"Sợ à?" Tên tóc vàng cố tình trợn mắt: "Muộn rồi!"

Thịnh Uyên lắc đầu, dùng ngón tay dài chỉ vào tên "anh Cẩu" nằm dưới đất: "Tôi chỉ muốn đưa cậu ấy đi mà thôi."

Tên tóc vàng cười nhếch mép, nhìn Thịnh Uyên một mình ở đây mạnh miệng: "Nếu mày muốn đưa nó đi thì phải đánh bại được bọn tao đã."

"Được thôi." Thịnh Uyên miễn cưỡng đồng ý.

Tên tóc vàng đưa tay ra phía sau, dùng ngón tay chỉ về phía năm người đứng sau, ra hiệu cho họ tấn công Thịnh Uyên đến không kịp trở tay.

Sau đó gã giả vờ lịch sự đưa cây gậy sắt nằm trên đất cho Thịnh Uyên: "Cầm đi, không thì người ta lại nghĩ tao ức hiếp mày."

"Cảm ơn ý tốt của cậu." Thịnh Uyên từ chối: "Nhưng tôi tự mang theo vũ khí của mình rồi, không cần."

Tên tóc vàng: ?

Mang theo?

Ngay sau đó, Thịnh Uyên rút điện thoại ra.

Tên tóc vàng ngơ ngác: "Mày làm gì vậy?"

Thịnh Uyên: "Đánh bại các cậu đó."

Tên tóc vàng: "Mày cầm điện thoại mà được coi là vũ khí à?"

"Là vũ khí pháp luật."

Ngay trước mặt mọi người, Thịnh Uyên bấm 110 trên bàn phím số.

Tên tóc vàng: "Mày không thấy xấu hổ à?"

[Hệ thống: Cậu không thấy xấu hổ à?]

Thịnh Uyên: …

Sao lại tự dưng cùi chỏ lại đâm ngang như vậy.

Thiếu niên bất lương đánh nhau, đâu có gọi cảnh sát.

Chưa kể đến việc bị chế nhạo bao lâu, chỉ riêng việc nói ra cũng không chắc có ai tin.

Nhưng rõ ràng bị cảnh sát quấn lấy là một vấn đề phiền phức, mặt mũi tên tóc vàng co quắp.

Trong giới bất lương, việc gọi cảnh sát trong lúc đánh nhau hay bị cảnh sát bắt giữ đều là chuyện vô cùng mất mặt.

Dù sao có những người còn coi việc trêu đùa cảnh sát là niềm tự hào.

Khu vực quanh trường cần điều chỉnh giao thông, bây giờ gần sáu giờ tối, đúng vào giờ cao điểm, không chừng ngay bây giờ qua một con phố là có thể có cảnh sát hình sự xuất hiện.

Lần trước gã suýt bị cảnh sát đuổi kịp, lúc bỏ chạy thì ngã lăn ra đất, bị cười nhạo suốt một thời gian dài.

Tên tóc vàng nghiến chặt răng, tiến thêm một bước, gần như là mũi đối mũi với Thịnh Uyên.

Ngón tay gã chọc mạnh vào vai Thịnh Uyên: "Mày nhớ kỹ cho tao, tao sẽ không để mày có trái ngon đâu."

Thịnh Uyên mặt dày: "Không sao, tôi không ăn của ăn xin."

Tên tóc vàng: …

Đệt! Đệt!

"Đi!" Tên tóc vàng liếc Thịnh Uyên một cái đầy căm phẫn, dẫn theo năm người rời đi.

Thịnh Uyên bước vào ngõ hẻm, ngồi xổm trước mặt Hạ Chi Kỳ, nhẹ nhàng lắc vai cậu ấy: "Này, nghe thấy không, cậu sao rồi?"

Trên mặt Hạ Chi Kỳ toàn là máu, mặt mũi sưng vù, gần như biến dạng hoàn toàn.

Cậu bấm 120, ngoài vai ra cậu không đụng vào bất kỳ chỗ nào khác của Hạ Chi Kỳ để tránh làm tăng thêm trọng thương do đụng chạm hoặc di chuyển.

Dựa vào kiến thức y khoa tự học, cậu kiểm tra tình trạng của đối phương.

Hạ Chi Kỳ dần hồi phục ý thức, khó khăn mở mắt, da vùng mắt sưng vù, chỉ còn một khe nhỏ.

Tâm trạng Thịnh Uyên khá hơn một chút.

"Thế nào? Có thể cử động không?"

Cả người Hạ Chi Kỳ có cảm giác như bị tháo rời bộ xương, liếc mắt sang hai bên để biểu thị không thể.

Thịnh Uyên: "Nếu cậu không cử động được thì tôi cũng không làm gì được, tôi đã gọi 120 cho cậu rồi, cậu cứ ở đây chờ đi."

Cậu lấy ra mười đồng từ trong túi, nhét vào tay Hạ Chi Kỳ.

"Anh đây chỉ có bấy nhiêu thôi."

Còn nhiều hơn nhưng cậu phải giữ lại cho mình xài.

Thịnh Uyên đứng dậy trước mặt Hạ Chi Kỳ, phủi quần, bước chậm ra khỏi ngõ hẻm dưới ánh sáng rực rỡ của hoàng hôn rồi biến mất.

Hạ Chi Kỳ ghi tạc hình bóng đó thật sau trong mắt.

Vừa ra khỏi ngõ hẻm hai ba bước, Thịnh Uyên ngay lập tức chạy đi, gần như là chạy như bay.

[Hệ thống: Cậu chạy làm gì?]

Thịnh Uyên: "Sắp muộn giờ tự học buổi tối rồi."

Hệ thống tỏ vẻ ghét bỏ.

Chậc ~ giờ học buổi tối~

Có thiếu niên bất lương nào mà đi tự học buổi tối chứ, quá mất mặt.

[Hệ thống: Vậy sao cậu không chạy trong ngõ hẻm?]

Thịnh Uyên: "Đã ra vẻ thì phải làm cho chót chứ."

[Hệ thống: …]

Ánh nắng mặt trời chiếu sáng đôi mắt Thịnh Uyên làm chúng trở nên trong suốt, nhìn thấy cậu thiếu niên đang chạy dưới ánh chiều tà, hệ thống lại lên tiếng.

[Hệ thống: Hành động xen vào chuyện của cậu vừa rồi đã chọc giận nhóm người đó, cậu không sợ họ sẽ gây rắc rối cho cậu sau này sao?]

Biểu cảm của Thịnh Uyên không hề tỏ ra nặng nề: "Không sao đâu, anh đây có thể ngụy trang."

Nói xong, cậu tháo kính cận ra, lấy ra một cặp kính râm mười đồng từ trong túi và đeo lên mặt.

Đã ngụy trang xong.

[Hệ thống: …]

Thằng nhóc cậu đừng có quá lố!

Thịnh Uyên vào lớp đúng giờ, không ngoài dự tính, lớp học chỉ có vài người, ba nam bốn nữ, cộng thêm Thịnh Uyên thì số lượng nam nữ cân bằng.

Hầu như lớp nào cũng có ít nhất một vài thiếu niên bất lương, lớp A6 này đặc biệt nhiều.

Thiếu niên bất lương trốn học quy mô lớn, trường học muốn quản lý cũng bất lực, vì trước đây trong trường đã xảy ra nhiều mâu thuẫn giữa giáo viên và học sinh.

Thịnh Uyên trở về chỗ ngồi, bạn cùng bàn của cậu là một cô gái hơi mập, đột nhiên có người ngồi xuống bên cạnh, cô bị dọa đến giật mình.

Người nằm ở mặt bàn lặng lẽ nghiêng đầu nhìn, có chút ngẩn ngơ.

"Có thể cho tôi mượn sách giáo khoa toán không?"

Giọng nói là của người mà cô quen thuộc, tóc của đối phương đã thay đổi, vẻ ngoài cũng có vẻ đẹp hơn, nhưng cô vẫn sợ hãi đối phương, không nói gì, chỉ đẩy sách giáo khoa toán về phía Thịnh Uyên.

Thịnh Uyên: "Cảm ơn, nếu cậu cũng cần học, tôi sẽ trả lại cho cậu."

Cô gái không nói gì, cô nào dám nói chứ.

Mỗi ngày ở lớp này, cô đều sống trong lo sợ, sợ rằng hành động của mình sẽ đắc tội những đám bất lương trong lớp.

Thịnh Uyên lấy giấy nháp ra viết viết tính tính một lúc, hệ thống thở dài trong đầu.

"Thở dài cái gì vậy?"

[Hệ thống: Hình ảnh của cậu khiến tôi rất khó để không thở dài.]

"Vì tôi học bài à?"

[Hệ thống: Tất nhiên rồi.]

Thịnh Uyên hiểu rồi: "Thì ra là vậy."

[Hệ thống: Đúng vậy.]

"Vậy thì cậu cứ thở dài đi."

[Hệ thống: …]

Cậu đúng là đồ chó mà.

Thịnh Uyên không hề có ý định trở thành một thiếu niên bất lương, dù ở thế giới nào, cậu cũng sẽ là chính mình.

Từ nhỏ đã có hào quang được mọi người vây quanh khiến cậu không bao giờ tự nghi ngờ bản thân, thậm chí còn càng biết bản thân muốn gì.

[Hệ thống: Học hành có gì hay ho, bị kẹt trong lớp học đầy sự khô khan, dù bây giờ cậu học nhiều đến đâu, sau mười năm hay hai mươi năm vẫn sẽ quên hết, không nói toàn bộ, ít nhất cũng phải một phần ba.]

Thịnh Uyên: "Cậu nói có lý, hồi còn học mẫu giáo, tôi thuộc lòng các câu phát âm của bảng chữ cái, bây giờ "a bo ci de ge ke he"* thì lại không phát âm được."

(*) "a bo ci de ge ke he" là cách phát âm pinyin của abcdgkh.

[Hệ thống: Vậy tại sao cậu vẫn học?]

"Nhưng có những người và những việc đáng để nhớ, chính bản thân mình trong quá khứ cũng vậy." Thịnh Uyên: "Cậu có biết về tôi lúc còn nhỏ không?"

[Hệ thống: Lúc nhỏ cậu thế nào?]

Thịnh Uyên: "Siêu đáng yêu."

[Hệ thống: …]

Vậy sao lại lớn lên thành cái bộ dạng chó má này chứ.

Hệ thống đau lòng vô cùng.

Trước khi nó được phân cho ký chủ, Chủ Thần đã nói với nó rằng năng lực học tập của ký chủ nó cực mạnh, không biết bao nhiêu hệ thống khác ghen tỵ với nó, nó cũng âm thầm vui mừng.

Tuy nhiên, nhìn Thịnh Uyên đang chăm chỉ viết bài, Thật Tiến Bộ quả thật như ăn phải phân, cạn lời không biết nói gì.

Chủ Thần đâu phải chỉ nói suông, rõ ràng là đã tiêm phòng cho nó.

[Hệ thống: Thiếu niên bất lương đã để cậu làm cho mất mặt như vậy, tôi không ngóc đầu nổi ở trong giới hệ thống nữa.]

Thịnh Uyên: "Cậu làm hệ thống mấy năm rồi?"

[Hệ thống: Năm đầu tiên, cậu là ký chủ đầu tiên của tôi.]

Thịnh Uyên: "Vậy là rất bình thường, nhớ kỹ, tôi là cái tát đầu tiên của cậu khi mới bước chân vào xã hội."

[Hệ thống: …]

Có thể đổi ký chủ không, nó nghiêm túc đó.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play