Một phút trôi qua.
Giọng bà lại to hơn một chút, nhưng nét mặt rất bình tĩnh: “Mẹ đi vệ sinh.”
Nhân viên công tác nói: “Phía trước rẽ trái đi đến cuối lại rẽ phải là thấy.”
Diệp Tương Đình gật gật đầu, nhấc chân đi qua phải.
“Chị à, là hướng bên trái.” Nhân viên công tác nhắc nhở.
Lưng bà hơi khựng lại, sau đó vờ như không có chuyện gì, chuyển hướng sang trái.
Kiều Tang thấy mà dở khóc dở cười, cô khống khỏi cong cong khóe miệng.
Mẹ à, hình tượng kiên cường độc lập của mẹ tan nát rồi nha.
Cô quay đầu nhìn về phía mấy con Hỏa Nha Cẩu, tâm tư một lần nữa đặt trên người chúng nó.
Kiều Tang phát hiện, Hỏa Nha Cẩu rất thích hoạt động, tinh lực tràn đầy, không có một con nào chịu ngồi yên.
Tân ngự thú sư ưu tiên chọn Tiểu Bàn Cưu làm thú sủng thứ nhất thật sự không phải không có đạo lý……
Kiều Tang nhịn không được hỏi: “Có em Hỏa Nha Cẩu nào tính cách an tĩnh chút không ạ?”
Nhân viên công tác uyển chuyển nói: “Kỳ thật, căn cứ chúng tôi còn có rất nhiều thú sủng khác.”
Kiều Tang hiểu ý đối phương ngay lập tức.
Suy cho cùng, linh hồn cô là người trưởng thành, dù cho không có kinh nghiệm ngự thú, cô cũng không cho rằng mình sẽ bất lực như một đứa trẻ 15 tuổi trước một con thú sủng có tính tình chưa được thuần hóa.
Một khi đã như vậy, không cần để ý tính cách làm gì, dứt khoát chọn một em Hỏa Nha Cẩu có duyên với mình đi.
“Em có thể xem bé ở đằng kia không?”
Kiều Tang chú ý tới một con Hỏa Nha Cẩu nãy giờ vẫn húc vào một thân cây, nó không hề đâm đầu lung tung vô cây, mà là dùng sức lực va chạm có mục đích hẳn hoi.
Kiều Tang cảm thấy mục tiêu không phải là cái cây, mà là chính nó.
Suy cho cùng, làm gì có ai khùng tới nỗi đâm đầu vô cây mà không có mục đích gì chứ?
“Đương nhiên.” Nhân viên công tác trả lời.
“Bíp bíp!” Cô cầm chiếc còi sắt đeo trước ngực đưa lên miệng thổi, phát ra âm thanh chói tai.
Tất cả Hỏa Nha Cẩu đều dừng động tác, tầm mắt toàn bộ tập trung lại, không nghịch ngợm nữa.
Có mấy con Hỏa Nha Cẩu còn nghiêng đầu.
“Gâu?”
Đến giờ cơm hả?
Không có lửa làm trở ngại, nhân viên công tác đi vào giữa chuồng Hỏa Nha Cẩu bế con được chọn lên.
“Gâu?”
Hỏa Nha Cẩu chớp chớp đôi mắt ngơ ngác, lửa bốc quanh tai đong đưa theo gió.
Hỏa Nha Cẩu bị đưa tới trước mặt Kiều Tang.
Hỏa Nha Cẩu là loại thú sủng thuộc họ chó, bộ lông có màu đỏ rực như lửa, đan xen một vài sọc đen, và có một chùm lông ngắn màu cam trên đầu.
Con Hỏa Nha Cẩu này cao tầm 60 cm, hình thể rõ ràng nhỏ hơn những con khác rất nhiều, trên trán còn có vết thương vì ban nãy húc đầu vô cây, nó mở to con ngươi ươn ướt nhìn cô, khiến cô cầm lòng không đặng, rất muốn sờ thử.
Nhìn không hung hăng như những con Hỏa Nha Cẩu kia, ngược lại còn trông có vẻ đáng thương.
Trong đầu Kiều Tang tự động não bổ đây là một con Hỏa Nha Cẩu nhỏ yếu bị đồng loại xa lánh, đồ ăn bị cướp hết nên đói quá hóa cuồng, cuối cùng tuyệt vọng liều mạng đâm đầu vào cây.
Ban nãy tích cực va chạm chắc chắn là muốn luyện tập tuyệt kỹ nào đó.
Chẳng hạn như phun lửa hay đại loại thế.
Nhân viên công tác giới thiệu nói: “Con Hỏa Nha Cẩu này là con nhỏ tuổi nhất ở căn cứ chúng tôi, mới sinh chưa đến một tháng.”
Hóa ra không phải nhỏ yếu, mà là còn nhỏ……
Cơ mà còn nhỏ lại hay. Rất nhiều ngự thú sư huấn luyện thú sủng thích lựa chọn lúc nó vẫn còn trong trứng, nuôi dạy kiểu này sẽ giúp quan hệ với thú sủng khăng khít hơn, đôi bên hợp tác cũng ăn ý hơn.
Trước đó, Kiều Tang cũng từng có ý định mua một em thú sủng còn trong trứng, tuy nhiên cô nhanh chóng từ bỏ.
Hiện tại, cô còn phải đi học, không có khả năng mang theo quả trứng kè kè tới trường, như vậy rất dễ gây sự chú ý lại không an toàn.
Nếu đặt ở nhà, mẹ phải đi làm, không có ai chăm sóc, cô cũng không yên tâm.
Kiều Tang ngồi xổm xuống, vuốt ve đầu Hỏa Nha Cẩu.
Hỏa Nha Cẩu thoải mái híp mắt, cái đuôi đỏ rực bất giác quơ quơ.
Nhìn rất ngoan.
Kiều Tang cảm thụ bộ lông mềm mại, càng thêm vừa lòng.
Cô nhìn chằm chằm vào mắt Hỏa Nha Cẩu, cười nói: “Em đồng ý đi theo chị không?”
Sắc mặt nhân viên công tác hơi ngạc nhiên, con Hỏa Nha Cẩu này tính tình không tốt, ỷ vào mình tuổi còn nhỏ không kiêng nể gì, lúc nào cũng kiếm chuyện đánh nhau với mấy con Hỏa Nha Cẩu khác.
Mấy con Hỏa Nha Cẩu lớn hơn thấy nó mới sinh không bao lâu, ngay cả kỹ năng Hoa Lửa còn không biết, chân tay còn chưa nhanh nhẹn, có bị đánh trúng cũng không đau không ngứa, nên thôi mặc kệ.
Đôi khi cũng chơi với nó một chút, làm bộ thua nó, nó còn tưởng người ta đánh không lại mình, càng ngày càng kiêu ngạo.
Là một nhân viên chuyên nghiệp, khách hàng muốn thú sủng như thế nào, có nhu cầu ra sao, không thể qua được đôi mắt tinh tường của cô.
Cô bé này rõ ràng là muốn tìm một con Hỏa Nha Cẩu có tính cách an tĩnh.
Có nên nhắc nhở không nhỉ……
Khổ nỗi trong căn cứ không có con Hỏa Nha Cẩu nào tính tình dễ thương cả.
Cô lại nghĩ đến số tiền hoa hồng được nhận khi bán được một con Hỏa Nha Cẩu, lại nghĩ đến việc mua nhà gần trường cho con trai, cuối cùng quyết định im lặng.
Đi?
Tất nhiên Hỏa Nha Cẩu biết đối phương có ý gì.
Có nên đi hay không ta?
Đương nhiên phải đi, nó ở chỗ này đã không có đối thủ, hơn nữa tay nhân loại này vuốt nó rất thoải mái……
Xem ra đã đến lúc đi ra ngoài tìm đối thủ mới rồi!
“Gâu!”
Hỏa Nha Cẩu trịnh trọng gật đầu, vươn đệm thịt mum múp về phía Kiều Tang.
Kiều Tang ngẩn người, ngay sau đó nắm lấy.
Không ngờ mọi việc thuận lợi hơn cô tưởng tượng nhiều ……
Một người một cẩu cứ như vậy đạt thành hiệp nghị.
******
Khế ước giữa nhân loại và sinh vật siêu phàm được thành lập dưới tác dụng của Ngự Thú Điển.
Ngự Thú Điển tương tự như một phương tiện kết nối chặt chẽ mối quan hệ giữa hai bên. Nói chung, để thành công khế ước thì cả hai bên đều phải tự nguyện.
Tuy nhiên, còn một cách khác là đánh bại sinh vật siêu phàm, sau đó nhân lúc nó không phòng bị tiến hành lập khế ước.
Có điều, làm như vậy tai hoạ ngầm rất nhiều. Nếu không đủ thân mật, thú sủng sẽ dễ dàng trở nên không nghe lời, chỉ có những ngự thú sư cấp cao mới không lo lắng vấn đề này.
Chỉ cần não vực ngự thú sư khai phá đủ nhiều, Ngự Thú Điển càng cường đại, thì dù thú sủng có chịu phản phệ cũng không thể giải trừ khế ước.
Lúc này, ý thức Kiều Tang đã kết nối đến não vực của mình.
Ngự Thú Điển trong đầu cô đang đứng yên, tuy gọi là Ngự Thú Điển, nhưng nó siêu mỏng giống hệt phong thư, bên trong chỉ có một tờ giấy trắng.
Kiều Tang đã từng đọc trong sách, thời điểm Ngự Thú Điển mới vừa thức tỉnh là màu trắng, bên trong cũng chỉ có một trang không gian có thể khế ước thú sủng.
Khi nào não vực khai phá đến 10%, Ngự Thú Điển liền sẽ thức tỉnh thành màu xám, không gian khế ước bên trong sẽ biến thành hai trang.
Kiều Tang nhớ lại thủ thế mở ra Ngự Thú Điển, nhanh chóng làm động tác kết ấn.
Ngay sau đó, Ngự Thú Điển trong não vực liền khởi động, chầm chậm mở ra một trang duy nhất.
Một luồng sáng màu trắng nhàn nhạt từ bốn phương tám hướng hội tụ đến đỉnh đầu Hỏa Nha Cẩu, dần dần hình thành tinh trận hình tròn nho nhỏ.
Kỳ thật, để phân biệt cấp bậc ngự thú sư còn có một phương pháp đơn giản. Bất kể là lập khế ước hay là triệu hoán, chỉ cần nhìn ánh sáng quanh thân thú sủng hiện tại sẽ biết.
Ngự Thú Điển có màu gì thì tinh trận triệu hồi ra thú sủng sẽ có màu đó.
Tuy nhiên, điều này chỉ có thể xem tham khảo thôi, bởi vì dù Ngự Thú Điển có thức tỉnh lần nữa, nhưng không có thú sủng thực lực tương đối, thì cũng không thể thông qua khảo hạch thăng cấp của ngự thú sư Liên Minh.
Ánh sáng tinh trận bao trùm trên đầu Hỏa Nha Cẩu, nó tò mò ngẩng đầu nhìn, không hề phản kháng.