Lúc này Tạ Ngạn Phỉ mới hài lòng, khóe miệng cong cong, mở đôi mắt trong suốt vô tội, nghiêng đầu nhìn Minh Hiền Đế: "Phụ hoàng, người sẽ không trách nhi thần tự mình làm chủ chứ? Những ngày qua nhi thần sống chung cùng Bùi thế tử, cảm thấy Thế tử rất đáng thương, hôm nay bị khi dễ như vậy, nhi thần liền nhìn không được, nhưng rốt cuộc Trấn Quốc Công phu nhân là mẹ kế của Thế tử, hắn cũng không tiện nói gì, có điều thân là bạn tốt chí giao, nhi thần không thể ngồi yên không để ý được."
Trong lòng Minh Hiền Đế cũng tức giận, nhưng bởi vì không dễ ăn nói với Vũ gia và chỗ của Thái hậu, ông cũng do dự, vào lúc này lại có một biện pháp đẹp cả đôi đường. Nếu lần này Trấn Quốc Công phu nhân đã rút kinh nghiệm, không tái phạm là tốt nhất, nếu không được, vừa vặn có thể lấy được đan thư mà Tiên đế để cho Vũ gia về.
Chỉ cần không có ở Vũ gia, Thế tử là người của ông, cho Thế tử, cũng là thu hồi lại rồi, ngày sau Vũ gia cũng có chỗ kiêng kỵ.
Huống chi, đây là lần đầu lão Ngũ cầu ông, đương nhiên Minh Hiền Đế thế nào cũng được.
Minh Hiền Đế sờ bả vai dày rộng của Tạ Ngạn Phỉ, mới chớp mắt mà đứa nhỏ này đã chắc nịch hơn cả ông rồi: "Hoàng nhi có tinh thần trọng nghĩa, đương nhiên phụ hoàng sẽ không thể không đáp ứng. Nếu lão tướng quân cũng đã đồng ý, vậy cứ dựa theo lời hoàng nhi nói, Tiền Toàn, mài mực."
Tạ Ngạn Phỉ cười híp mắt, đứng lên vội vàng chân chó nói: "Để nhi thần, nhi thần còn chưa được mài mực tẫn hiếu cho phụ hoàng đâu, trong lòng nhi thần vẫn luôn thấy rất áy náy.”
Sau khi Minh Hiền Đế nghe được thì trong lòng càng hụt hẫng, lão Ngũ chưa từng mài mực cho ông, sao có thể trách y được, là do phụ hoàng như ông chỉ vì tâm tình của mình mà trước kia không gần gũi với đứa nhỏ này, người phải áy náy là ông mới đúng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play