Lời của Bùi Trạch khiến yến hội yên lặng đến mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe tiếng được, Trấn Quốc Công tức không nói ra lời, người làm trong phủ sợ đến mức thở mạnh cũng không dám, mà đám khách khứa thì tự tại hơn nhiều, bọn họ hoàn toàn sợ lên tiếng sẽ lấn át vở kịch kế tiếp, bao nhiêu năm không gặp được một lần, đây đúng là còn kích thích hơn cả việc Vu nhị công tử vụng trộm với di nương của Tuyên Bình Hầu.
Mặc dù bọn họ có chức quan không nhỏ, cũng biết mấy phủ đệ nhà cao cửa rộng không quá sạch sẽ, nhưng biết là một chuyện, chẳng có nhà ai bày ra để cho thiên hạ nhìn cả.
Nhưng bây giờ, bọn họ lại thấy được những cảnh tượng ngoạn mục còn hấp dẫn hơn cả hí kịch.
Trấn Quốc Công giận đến phồng mồm trợn mắt, nhưng lại không dám mắng ra tiếng, ông ta mắng thế nào được, vào giờ phút quan trọng này, thân phận Đỗ ma ma chắc chắn đã không thể dối gạt được nữa, chỉ cần ông ta vừa mở miệng chối, vậy không phải nói mình cũng biết sao?
Vũ thị không dám động, bà ta suy nghĩ nhỡ may lão gia che chở được cho mình, khó khăn lắm mới đè được chuyện này xuống, bà ta còn có thể miễn cưỡng chống đỡ một chút, ít nhất là tạm thời giữ được da mặt của phu nhân Trấn Quốc Công.
Nếu không vạch trần ngay, sau này bà ta còn có thể chối.
Tạ Ngạn Phỉ có thể để bà ta tự tại như vậy, là vì y biết Trấn Quốc Công còn đang chần chờ, ông ta đang chần chờ mình có nên ném cái mặt già nua để bảo vệ chuyện này không. Nếu ông ta mở miệng, sợ là sau này sẽ không ngóc đầu lên được trước mặt đồng liêu, nhưng nếu không che chở, thì chuyện vợ của mình mưu hại bêu xấu sự trong sạch của đại công tử đã mất, mặt mũi này cũng chẳng còn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play