Sáng sớm hôm sau Tạ Ngạn Phỉ tỉnh dậy, chậm rãi ăn sáng, rồi cố ý ngồi ở trong vườn hoa rên rỉ than thở, chờ quản gia không nhịn được tới hỏi, y mới mở miệng nói là nhàm chán.
Đến khi quản gia đề nghị ra ngoài đi dạo, Tạ Ngạn Phỉ mới vui vẻ đồng ý.
Tạ Ngạn Phỉ không ra tay giải quyết mật thám trong Vương phủ, y biết cho dù có dọn dẹp, cũng sẽ có người mới được xếp vào, y vừa mới xuyên đến, mà đám mật thám này đã ở bên cạnh nguyên thân nhiều năm, thậm chí ngay cả đám Húc Nhất, Tạ Ngạn Phỉ cũng không thật sự tín nhiệm.
Y cố ý làm trò trước mặt nhiều người như vậy, chính là để cho kẻ nhìn chằm chằm y phía sau màn biết, cũng không phải là y cố ý ra phủ, y chỉ là nhàm chán, được quản gia đề nghị nên mới ra phủ.
Tạ Ngạn Phỉ lên xe ngựa, Húc Nhất, Húc Nhị đi theo một bên, quản gia và mấy tên gia đinh trong phủ cũng đi theo, cứ vòng quanh hoàng thành một vòng rồi vòng lại một vòng.
Tạ Ngạn Phỉ nằm trên khung cửa nhìn ra ngoài, gặp phải đồ mới lạ thì bảo quản gia đi mua, một đường như vậy đã mua một đống đồ, chờ đến khi vòng qua mấy con phố, cuối cùng đến cửa hàng quen thuộc trong trí nhớ của y, rốt cuộc Tạ Ngạn Phỉ mới ngồi dậy, thả rèm che xuống, duỗi người: “Bổn vương đói rồi.”
Quản gia tranh thủ thời gian cho ngựa xe dừng lại, nhìn quanh một vòng, liền thấy bên ngoài mấy bước có một khách điếm, đối diện có một trà lâu. Tuy khách điếm này không nhỏ, nhưng lại không có cấp bậc, không thể so sánh với mấy nhà nổi tiếng trong kinh, quản gia vừa định khuyên Vương gia không bằng đi về một chút.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT