Tạ Ngạn Phỉ không nghĩ tới muốn cái gì là cái đó đến, Đỗ Hương Vũ chủ động xuất hiện, y cũng không cần phí thời gian tìm nàng, chẳng qua là phải làm thế nào để ở một mình với Đỗ Hương Vũ, thuận tiện cùng nhau cứu nam chính một chút, để cho Đỗ Hương Vũ cảm thấy y là một người thật tốt, cảm động như vậy nói không chừng tăng luôn giá trị hảo cảm thì sao.
Dẫu sao mấy tiểu cô nương hiền lành chỉ thích người có tấm lòng tốt.
Tạ Ngạn Phỉ nghĩ đến vạch đen trên cổ tay mình rất nhanh sẽ biến mất, khóe miệng cong cong, phật một cái mở quạt xếp không biết lôi từ đâu ra, phẩy phẩy gió: “Đỗ tam cô nương cũng tới dâng hương? Sao lại chỉ có một mình ngươi vậy?”
Ảnh Thanh vốn cảm thấy có phải Ngũ hoàng tử vừa ý Đỗ tam cô nương hay không, trước đó phu nhân nói muốn tới chùa Khúc Phong, Ngũ hoàng tử nghiêm khắc cự tuyệt, nhưng vừa nghe Đỗ tam cô nương cũng đi thì lập tức đáp ứng, vốn chỉ là hoài nghi, nhưng bây giờ thấy Ngũ hoàng tử cố làm ra vẻ tự nhiên, khóe miệng giật một cái.
Người khác giả ngầu là phong lưu hào phóng, nhưng mà Vương gia, người suy nghĩ đến điều kiện bản thân một chút đi, đây quả thực là… quá cay mắt.
Ảnh Thanh yên lặng dời tầm mắt đi chỗ khác, dứt khoát không nhìn nữa.
Đỗ Hương Vũ lại bị Tạ Ngạn Phỉ chọc cười, che miệng cười một tiếng, nhưng đang cười được một nửa lại nghĩ đến mục đích hôm nay tới, tâm tình rơi xuống, mấy ngày nay nàng ở trong phủ đóng cửa không dám ra gặp ai, rất sợ sẽ gặp những ánh mắt đồng tình thương xót hoặc cười trên sự đau khổ của người khác.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play