Tạ Ngạn Phỉ nghe được tiếng “Ừm” kia thì cảm thấy như thiên âm vang vọng, may là người này vẫn còn chút lương tâm, nếu không nhìn dáng vẻ lúc nãy của Phó tướng Thồ bị giết, đúng là nói giết là giết thật, hoàn toàn không do dự. Xem ra quan hệ giữa Đại Tạ và Đại Thiệu đúng là chẳng tốt đẹp gì.
Lúc này đầu óc đã tỉnh táo hơn, Tạ Ngạn Phỉ bắt đầu suy nghĩ. Trước đó, kẻ trông như tướng quân kia dường như còn đang cùng Phó tướng Thồ bàn bạc chuyện khiêu khích, chia rẽ quan hệ giữa Đại Tạ và Đại Thiệu, muốn đẩy chiến tranh lên cao trào. Chẳng lẽ cuộc chiến này không đơn giản như vẻ bề ngoài?
Ngay khi Tạ Ngạn Phỉ vẫn đang ôm chặt eo Bùi Hoằng mà ngẩn người suy nghĩ, thì bên trên đầu vang lên một giọng nói trầm thấp: “Buông ra.”
Tạ Ngạn Phỉ chậm rãi ngẩng đầu nhìn gương mặt của Bùi Hoằng, rồi lại cúi đầu nhìn thân mình, để giữ mạng, Y chỉ dám lộ mỗi cái đầu ra khỏi mặt nước. Rồi nhìn lại hơn chục binh sĩ đang đứng nghiêm trên bờ. Không những không buông, y còn ôm chặt hơn: “Không buông!” Giỡn à, dù tên này đã đồng ý, nhưng lỡ đâu mười mấy người trên bờ không công nhận, cứ thế xoẹt một dao thì làm sao? Hơn nữa, y đã kiệt sức, lúc nãy bơi chạy trốn đã tiêu hao toàn bộ thể lực rồi.
Dù sao cũng đã mất hết thể diện, Tạ Ngạn Phỉ đầy thản nhiên nhìn hắn: “Lúc trước huynh không nói vậy nha, đền bù của huynh chỉ như vậy thôi à? Ôm một cái cũng không được sao? Hay là… huynh muốn nuốt lời?” Tạ Ngạn Phỉ thực sự bị cảnh vừa rồi doạ sợ, nhất là sau khi thấy nhóm người kia nói giết là giết, nên ngoài việc thật sự không còn sức, y còn có mưu tính riêng: Đã muốn ở lại Đại Thiệu, mà bản thân lại là người từ Đại Tạ sang, nhỡ một ngày nào đó tên này không có ở đây, ở doanh trại Đại Thiệu, chẳng phải muốn bị giết lúc nào cũng được à? Cho nên... phương án an toàn nhất là gì?
Là công khai để tên này dẫn mình đi một vòng trong doanh trại Đại Thiệu, vừa tuyên bố chủ quyền, vừa để người khác biết mình có “chỗ dựa”.
Hơn chục binh sĩ trên bờ sắp khóc đến nơi rồi. Nghe đoạn đối thoại phát ra từ dưới nước mà đầu óc như sắp treo lên cành cây. Từ lúc đi theo vị Thái tử mới nhậm chức này, bọn họ đã tận mắt thấy sự lạnh lùng tàn nhẫn của ngài. Vậy mà cái tên tiểu bạch kiểm không biết từ đâu chui ra này lại dám vừa gặp đã gọi “phu quân”?! Càng kinh khủng là Thái tử luôn xa lánh nữ sắc lại... đồng ý?!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT