Tạ Ngạn Phỉ cảm thấy chuyện này tuyệt đối không đơn giản. Vì trời đã tối, không tiện ra khỏi thành nên bọn họ quyết định sáng mai khi trời sáng hẳn sẽ đi xem thử trước. Do đó, Tạ Ngạn Phỉ và Bùi Hoằng ở lại nghỉ tạm trong phủ nha.
Chiêm tri phủ nhất quyết muốn nhường lại chính viện cho họ, nhưng bị Tạ Ngạn Phỉ từ chối, chỉ bảo ông ta cứ coi họ như khách bình thường ghé chơi là được. Cuối cùng, Chiêm đại nhân đành phải đồng ý, sai người dọn dẹp căn khách viện tốt nhất. Tạ Ngạn Phỉ và Bùi Hoằng ở cùng một phòng, còn Cát Văn Phong thì nghỉ ở một gian khác cuối hành lang.
Đợi Chiêm đại nhân rời đi, Tạ Ngạn Phỉ liền gọi Cát Văn Phong sang phòng mình. Quả nhiên, khi Cát Văn Phong đến, sắc mặt cũng có chút ngưng trọng. Hắn ta đã nhịn rất lâu, vừa thấy Tạ Ngạn Phỉ liền không kìm được mà nói ngay:
“Vương gia, người có cảm thấy chuyện này có chút tà môn không? Tuy nói kinh thành cách phủ Tần An không xa, nhưng dù sao cũng phải mất một ngày đường, vậy mà người kia lại biết rõ như thế? Còn đặc biệt để lại lời nhắn cho Chiêm đại nhân nữa?
Nếu là người quen biết của Chiêm tri phủ trong phủ nha thì có lẽ bọn họ sẽ không nghi ngờ nhiều, nhưng đằng này lại không phải, hơn nữa còn cố tình che giấu thân phận, điều này thì...
Cát Văn Phong thì không lo cho bản thân, hắn ta lo lắng người viết lá thư này, mục đích không phải là hắn ta, mà là hai vị đang đứng trước mặt.
Tạ Ngạn Phỉ cũng nghĩ đến điều đó, nhưng y lại bình tĩnh hơn Cát Văn Phong: “Đã đến đây rồi, vậy thì cứ xem thử một phen, chuyện này đã là do người làm, ngày mai chúng ta đến gặp thử cái gác kia một chuyến.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT