Lâm Dư Dư: "Còn muốn ủ thêm một tháng, hiện tại phải xử lý một chút." Phải lọc lại rượu một chút, phải lược vỏ nho, hạt nho ra, sau đó tiếp tục lên men lần thứ hai.

"Thơm quá, đang làm gì thế?"

Đột nhiên, một âm thanh quen thuộc truyên đến, mọi người quay đầu lại. Tiếp đó, mọi người trong viện đều trợn tròn mắt.

Đại đội trưởng là người đầu tiên lấy lại tinh thần: "Chủ nhiệm xã, sao ngài lại tới đây?" Hơn nữa ngoại trừ Chủ nhiệm xã, bên cạnh còn có thêm vài người, nhìn sơ qua đều là người có thân phận.

Lâm Dư Dư cũng sửng sốt, cô tiến lên vài bước: "Ngài là?"

Người được Lâm Dư Dư thăm hỏi, chính là thư ký Trịnh.

Thư ký Trịnh: “Cô gái, cháu còn nhớ rõ tôi à?”

Lâm Dư Dư: "Nhớ rõ, ở cửa tòa soạn báo vào hai năm trước, ngài nghe xong mấy lời vô nghĩa của tôi, là tôi đã trì hoãn không ít thời gian của ngài."

Thư ký Trịnh: "Ha ha ha... Làm sao có thể xem là vô nghĩa chứ, ta rất xem trọng cái sự vô nghĩa kia của cháu đó."

Chủ nhiệm xã: "Đồng chí Lâm Dư Dư, đây là thư ký của huyện ủy - thư ký Trịnh, đây là bí thư của ngài ấy - bí thư Hà, đây là chủ nhiệm của tòa soạn báo, đây là nhiếp ảnh gia của tòa soạn báo..."

Nghe được Chủ nhiệm xã giới thiệu, ngoại trừ Lâm Dư Dư, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, địa vị của những người này cũng quá là lớn rồi đi?

Thanh âm của đại đội trưởng run rẩy, hỏi: "Chủ nhiệm xã, vậy mọi người tới nơi này là?" Thật sự là làm ông khẩn trương muốn chết rồi. Chủ nhiệm xã: "Lão Lâm a, các ngươi cũng thật có tâm, tặng nho cho tòa soạn báo và huyện ủy, sau lại mọi người đều biết Cung Tiêu Xã của chúng ta có quả nho, huyện ủy và tòa soạn báo liền tới chỗ ta hỏi thăm về việc này, thế nên mọi người hẹn ngày giờ, cùng nhau tới nơi này. Vừa lúc, ta cũng mang theo văn kiện thủ tục cấp nước cho vườn trái cây của ngươi rồi. Về sau a, vườn trái cây của thôn Phạm gia các ngươi cũng coi như là một cái công xưởng nhỏ rồi đó."

Chủ nhiệm xã tòa soạn báo: "Chúng tôi đã nhận được quả nho, rất ngọt, cảm ơn lão đồng chí. Vừa lúc, chúng tôi cũng muốn viết một bài sưu tâm ở nông thôn, để cho mọi người xem sinh hoạt của nhân dân lao động chúng ta, cho nên đành lại đây làm phiền mọi người."

Đại đội trưởng: "Không có không có, thôn Phạm gia chúng ta là địa phương nghèo cách xa thành phố, hai năm trước tòa soạn báo có đăng tin về thôn Phạm gia chúng ta, các hương thân đều vô cùng vui mừng, hiện tại tờ báo vẫn còn treo ở văn phòng thôn ủy đó. Cho nên vào tháng trước, lúc cây nho được mùa, liền nghĩ đưa một ít tới cho tòa soạn báo."

Thư ký Trịnh khen ngợi: "Thật là người có tâm a."

Đại đội trưởng: "Chúng tôi không chỉ muốn cảm ơn tòa soạn báo, còn muốn gửi lời cảm ơn đến chính quyền cấp huyện. Huyện đã triển khai kế hoạch thực tập cho các nhân viên y tế, đối với chúng tôi mà nói, đây là sự trợ giúp vô cùng to lớn, cảm ơn các vị đã bồi dưỡng các vị bác sĩ ưu tú như bác sĩ Lâm, mỗi năm cô ấy đều làm kiểm tra sức khỏe cho toàn thôn dân chúng tôi, mỗi tháng sẽ kiểm tra sức khỏe cho các thai phụ trong thôn, còn giúp chúng tôi xây dựng vườn trái cây, cô ấy thật sự là... Nói tới đây, hốc mắt của đại đội trưởng đều ửng đỏ,"Hết thảy những việc này, phải cảm ơn chính quyền cấp huyện."

Thư ký Trịnh cười lắc đầu: "Chúng ta cũng không làm được gì, tất cả đều đến từ sự nỗ lực của bác sĩ Lâm, và là kết quả đến từ sự đoàn kết của các ngươi."

Lâm Dư Dư: "Không, là ngài đã cho chúng tôi cơ hội này, đã cho toàn huyện chúng tôi cơ hội này, cũng đồng dạng cho tất cả các đại đội trưởng và dân chúng cái cơ hội này."

Chủ nhiệm xã: "Đồng chí Lâm Dư Dư, đây là gì a, rất thơm đó." Hắn chỉ chỉ vại sành rồi hỏi.

Lâm Dư Dư: "Tôi đang ủ rượu nho."

Chủ nhiệm xã giật mình: "Cô còn biết ủ rượu nho à?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play