Lâm Dư Dư: “Nghe câu nói này của ngài, sao tôi không thể biết cách ủ rượu chứ?” Lời cô nói còn mang theo vài phần phấn chấn tinh thần, “Đây đều là dùng những quả nho đã rơi xuống đất để ủ, nhặt chúng lên, rửa cho thật sạch, rồi bắt đầu ủ, lại qua một tháng là có thể uống rồi, đến lúc đó tôi gửi cho ngài hai cân được không?”
Chủ nhiệm xã: “Tôi thấy một vại của cô có hơn ba mươi cân đi? Mới cho tôi hai cân thôi à?”
Lâm Dư Dư: “Rượu nho là dùng đường trắng để ủ, phí hao tổn rất cao đó.”
Chủ nhiệm xã cười to: “Cô cứ việc đưa, tôi sẽ không ăn đồ của dân mà không trả tiền, tôi sẽ đưa phiếu cho cô, được không?”
Chủ nhiệm tòa soạn báo cũng cười ha ha: “Vậy cũng cho tôi hai cân đi? Tôi cũng lấy tiền lấy phiếu để mua.”
Lâm Dư Dư: “Vậy thì không được, người dân chúng tôi sẽ không lén làm mấy việc đầu cơ trục lợi đâu, nếu hai ngài muốn, tôi có thể tặng hai cân cho hai người a."
Bí thư Hà: “Bác sĩ Lâm thật thú vị.”
Lâm Dư Dư cũng cười theo: “Vài vị khó có cơ hội tới vùng nông thôn chúng ta, không bằng mời đại đội trưởng và thư ký dẫn các ngươi đi xem vườn trái cây nhé, vườn nho của chúng ta có mười mấy mẫu, còn có vườn cam, về sau sẽ có cây táo, cây lê, vườn trái cây thôn Phạm gia sẽ càng ngày càng lớn, sẽ nổi tiếng khắp công xã Hồng Tinh, cũng sẽ nổi tiếng khắp huyện.”
Thư ký Trịnh: “Nghe câu nói này, cuộc sống của người dân chúng ta cũng sẽ càng ngày càng tốt, đi, cùng đi nhìn xem.”
Đại đội trưởng cùng thư ký dẫn mọi người đến vườn trái cây, Lâm Dư Dư tiếp tục sửa sang xong phần rượu nho còn lại, mới đi vườn trái cây.
Thư ký Trịnh vừa nhìn thấy vườn trái cây, liền dâng trào cảm xúc, đặc biệt là vườn nho, từng quả nho đỏ tím, tựa như hy vọng sáng lên trong lòng ông. Nhìn đến cuộc sống của người dân ngày càng tốt đẹp, làm thư ký của huyện ủy, ông thật sự rất vui mừng.
Nhiếp ảnh gia không ngừng chụp ảnh, chụp từ vườn nho đến vườn cam, lại chụp từ đại đội trưởng, thư ký đến thư ký Trịnh, cuối cùng Lâm Dư Dư còn cùng bọn họ chụp một tấm ảnh chung.
Một tuần sau, tin tức và hình ảnh về vườn trái cây thôn Phạm gia đã được lên báo, vườn trái cây thôn Phạm gia đột nhiên xuất hiện, khiến cho toàn bộ công xã Hồng Tinh cũng cảm thấy thật vinh quang, cũng làm cho toàn huyện biết được, có một địa phương được gọi là thôn Phạm gia.
Thủ đô - Bộ ngoại giao.
Ôn Sùng cũng đã nhận được tin tức này, báo là do Ôn Hiền gửi cho anh. Anh nhìn tin tức mà báo chí viết về thôn Phạm gia, nhìn đến ảnh chụp của vườn trái cây, nhìn thấy nữ đồng chí với nụ cười xán lạn tràn đầy tự tin trong ảnh chụp, cũng cười theo.
Mấy năm nay, mỗi một điều về cô, anh đều biết, Ôn Hiền sẽ đúng giờ nói cho anh nghe. Lại nói tiếp, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, những tin tức về Tiểu Ôn Lễ dần dần ít đi, sau đó đã đổi thành tin tức về Lâm Dư Dư. Giống như, nếu trong một tháng không biết gì về cô, anh sẽ cảm thấy có chút nóng ruột.
Loại cảm giác này, rất mới mẻ, cũng thật độc đáo.
Bất quá, nhìn phần tin tức này, khiến cho anh cũng có chút nhịn không nổi muốn đến thôn Phạm gia xem một chút.
Nhưng mà, còn phải chờ một chút, nhà họ nhà họ Dương đã anh quấy rồi đến sắp chịu không được rồi, hiện tại cũng bất quá là miễn cưỡng chống đỡ mà thôi, bởi vì quan hệ sau lưng nhà họ Dương sẽ không đứng yên nhìn nhà họ Dương sụp đổ, nếu nhà họ Dương sụp đổ, tất nhiên sẽ liên lụy bọn họ. Cho nên những người đó đang hỗ trợ, từ đó lại dính líu đến rất nhiều việc khác.
Bất quá, Ôn Sùng quan sát thế cục của hai năm gần đây, loại thế cục này có lợi cho anh, hoặc là nói, là có lợi cho những người đã từng bị nhà họ Dương hãm hại. Làm một trong những người có thể trực tiếp gặp mặt lãnh đạo cấp cao, đối với cục diện của quốc gia, Ôn Sùng cũng là một người hiểu rõ ràng mọi việc, cho nên, anh có tin tưởng, lại thêm hai năm, những ai có liên quan đến nhà họ Dương đều có thể một lưới bắt hết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT