Hà Quang Minh hơi miễn cưỡng cười: "Đúng... Đúng vậy. Vậy... chúng ta có thể trở thành bạn bè không?”
Lâm Dư Dư: "Đương nhiên, có duyên quen biết nên đương nhiên chúng ta là bạn bè."
Hà Quang Minh thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp theo hai người im lặng, tình huống hơi kỳ lạ. Lâm Dư Dư không muốn dây dưa Hà Quang Minh, tất nhiên sẽ không lấy lòng anh ta nên không cố ý tìm đề tài. Hà Quang Minh thường xuyên nhìn về phía cô, tâm trạng hơi buồn bực. Anh ta hài lòng với Lâm Dư Dư, xinh đẹp mà tính cách cũng tốt nhưng sao một hai phải đòi về quê?"Nấu... nếu có đồng chí nam đối xử với cô rất tốt, cô vẫn nhất quyết phải về quê?”
Lâm Dư Dư: “Đúng vậy."
Hà Quang Minh: "Anh ta đối xử với cô vô cùng tốt, kết hôn xong thì ra ở riêng, tiền lương giao cho cô coi, mua đồ vật mà cô thích, chuyện trong nhà do cô quyết định nhưng cô vẫn muốn về quê?"
Lâm Dư Dư: "... Tôi không bỏ được mẹ của tôi."
Hà Quang Minh: "Vậy thì gửi tiền, gửi đồ vật cho mẹ của cô. Không cần phải về nhà."
Lâm Dư Dư: "Nhưng lỡ như mẹ tôi có chuyện gì mà tôi không có biện pháp biết vì ở xa, lúc bà ấy cần tôi nhất thì tôi có thể ở bên cạnh bà ấy."
Hà Quang Minh: "Ai... cô thật hiếu thảo."
Lâm Dư Dư cười: "Hôm nay thật là lãng phí thời gian của anh."
Hà Quang Minh: "Không có không có. Coi như kết giao bạn bè đi." Lúc bác gái họ Lý và con dâu trở về, phát hiện hai người đang im lặng. Mẹ chồng nàng dâu nhìn nhau, chẳng lẽ hai người?
Nhóm người thím Lý tới ngồi trong chốc lát, Lâm Dư Dư liên đứng dậy: "Dì họ, chị dâu, cháu còn có chuyện, cháu đi về trước. Người trong thôn nhờ chấu mua vài thứ, về trễ sẽ không tốt lắm."
Thím Lý: "Dư Dư à..."
Lâm Dư Dư: "Thím không cần tiễn cháu đâu."
Thím Lý nhìn cô rời đi, quay đầu nhìn Hà Quang Minh: "Quang Minh, đây là làm sao vậy? Các ngươi không có việc gì đi?”
Hà Quang Minh: "Không có, Lâm đồng chí khá tốt, vừa hiếu thuận vừa hiểu chuyện."
Thím Lý vừa nghe anh ta nói như vậy, ánh mắt sáng lên: "Vậy các ngươi có thành đôi không?"
Con dâu thím Lý cũng nói: "Em họ à, cô gái tên Dư Dư này khá tốt, tuy rằng không phải người ở nơi này, nhưng con người cô ấy cũng tốt lắm đó, làm việc cũng có chừng mực, không phải cái loại người đanh đá không nói lý."
Thím Lý: "Đúng vậy, vậy các ngươi có thể thành đôi sao?"
Hà Quang Minh lắc đầu: "Chúng cháu chỉ có thể làm bạn bè."
Con dâu thím Lý: "Cháu không phải nói cô ấy khá tốt sao? Đây là chướng mắt người ta à?"
Hà Quang Minh: "Không có không có, là chúng ta... Cô ấy nói, trong nhà cô còn có..." Hà Quang Minh lặp lại lời nói của Lâm Dư Dư;"Cô sẽ không rời đi nơi này, cho nên cháu cùng cô ấy sẽ không có khả năng."
Thím Lý vừa nghe: "Haiz, cô ấy thật có hiếu." Ở độ tuổi này của bà, nghe được những lời nói này, cảm thấy vô cùng cảm động, rốt cuộc đã có tuổi rồi, luôn thích những người con hiếu thuận. Con dâu thím Lý: "Đáng tiếc, nếu là như thế, sao ngay từ đầu cô ấy không từ chối, còn tới đây một chuyến vậy?"
Thím Lý: "Da mặt của cô gái mỏng a, ngượng ngùng mở miệng từ chối. Cũng có khả năng cô ấy muốn tìm một nam đồng chí có thể cùng cô ấy cùng nhau về quê, sau đó cùng cô ấy hiếu thuận mẹ mình."
Con dâu thím Lý: "Vậy thì không có khả năng. Tuy nhà Quang Minh có ba đứa con trai, trên Quang Minh còn có hai người anh trai, nhưng dì của con khẳng định sẽ không đồng ý để hắn theo vợ về quê hiếu thuận mẹ vợ. Nói nữa, anh hai của Quang Minh còn không cưới vợ, chỉ mới có đứa con cả là đã kết hôn thôi."
Lâm Dư Dư bước ra nhà họ Lý, cũng thở phào nhẹ nhõm. Một tuần trước, cô quả thật nghĩ không ra lý do chính đáng để từ chối thím Lý, cái lý do mà cô nói với Hà Quang Minh cũng phải nghĩ tận cả tuần mới ra được, hiện tại đã nói rõ ràng, cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Nháy mắt đã tới tháng 9 rồi.
Hôm nay rượu nho của Lâm Dư Dư chuẩn bị được thưởng thức, nhóm người đại đội trưởng, thư ký đều tới nhà họ Lý nhìn xem.
Không thể không nói, lúc vừa mở vại rượu, hương rượu liền bay ra.
Đại đội trưởng: "Vậy là có thể uống rồi sao?"
Thư ký: "Là mùi thơm của rượu, không phải nói phải ủ tới hai tháng sao? Hiện tại mới một tháng thôi mà.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT