Lâm Dư Dư đi vào trong phòng, nhìn một chàng trai trẻ tuổi đang ngồi bên trong. Khi nhìn thấy cô bước vào, đối phương cũng nhìn về phía anh ta. Lâm Dư Dư hơi kinh ngạc, không thể không nói ánh mắt của bác gái họ Lý vẫn đáng tin cậy. Chàng trai này lớn lên..., cao gầy, chính là loại hình tượng học sinh nam tươi sáng như ánh mắt trời trong trường đại học. Anh ta cũng mặc áo sơ mi nhưng là tai dài, quần màu đen, bên dưới là đôi giày thể thao.
Con dâu của bác gái họ Lý: "Dư Dư, đây là em trai họ của chị, cậu ấy tên là Hà Quang Minh. Quang Minh, đây là Lâm Dư Dư.”
Lâm Dư Dư: "Chào anh."
Hà Quang Minh đang ngồi, lúc này liên đứng dậy: "Chào cô." Anh nhìn Lâm Dư Dư với đôi mắt sáng rực, lúc cười lên còn để lộ hai má lúm đồng tiền. Nếu nhìn kỹ thì còn có thể nhìn thấy mặt anh hơi đỏ."Mời... mời cô ngồi."
Lâm Dư Dư: "Cảm ơn."
Bác gái họ Lý: "Quang Minh, Dư Dư. Hai cháu tâm sự đi. Thím và chị dâu của hai cháu đi mua chút rau."
Lâm Dư Dư tự nhiên hào phóng nói: "Vâng."
So với Lâm Dư Dư hào phóng, ngược lại Hà Quang Minh hơi bị e dè. Anh ta trộm liếc Lâm Dư Dư, sau đó cúi đầu tự mình cười mà cũng không biết cười cái gì.
Chờ bác gái họ Lý rời đi, Hà Quang Minh lại ngẩng đầu: "Cái kia... Cái kia, tôi có cần giới thiệu bản thân không?”
Lâm Dư Dư: "Được nha."
Hà Quang Minh hít một hơi thật sâu, thật sự rất khẩn trương. Điều kiện nhà anh ta rất tốt nên trong tình huống bình thường với đối tượng xem mắt, anh ta sẽ không khẩn trường tới vậy nhưng hôm nay không biết vì sao anh ta lại vô cùng khẩn trương. Vậy tôi tên là Hà Quang Minh, năm nay 20 tuổi, ba năm trước tốt nghiệp cấp 3. Sau đó vẫn công tác tại đơn vị thuộc bộ phận điện lực. Trước đây, tôi... tôi từng xem mắt với vài đối tượng nhưng tôi không có tiến tới mối quan hệ lâu dài, vì... vì không hợp nhau." Anh ta càng nói càng khẩn trương, cầm ly trà uống mấy ngụm nước.
Lâm Dư Dư nhìn dáng vẻ khẩn trương của anh ta, tâm trạng không tệ vì một người không thể che giấu cả biểu cảm lẫn cử chỉ, đôi khi khẩn trương thể hiện thái độ người đó. Cô nghiêm túc giới thiệu bản thân: "Tôi tên Lâm Dư Dư, là thanh niên trí thức. Cha mẹ tôi lúc sinh tôi ra đã ly hôn..." Cô nói rõ tình huống trong nhà một lần: "Thật ra tôi không tính tìm đối tượng vì nếu có cơ hội, tôi vẫn muốn trở về quê hương mình. Tôi không yên tâm để mẹ ở lại đó một mình, tôi muốn trở về chăm sóc mẹ. Nếu tôi có đối tượng ở chỗ này, tôi muốn đối tượng đó cùng tôi vê quê. Tôi cảm thấy sẽ làm người đó khó xử."
Hà Quang Minh: "Cô... cô muốn về quê?"
Lâm Dư Dư: "Mẹ tôi chỉ có mình tôi là con gái, chờ bà già đi thì tôi nhất định phải sống chung với bà để cùng bà dưỡng lão. Tuy bây giờ bà đã có gia đình nhưng con riêng của vợ trước khác với con ruột của mình. Nếu tôi không quay về, lỡ có chuyện gì xảy ra thì tôi cũng không biết làm sao nên nếu có cơ hội thì tôi nhất định phải trở về. Đồng chí Hà Quang Minh, vì hôm nay tới xem đối tượng xem mắt. Vì lòng nhiệt tình nên tôi không thể từ chối nhưng tôi không muốn lừa anh nên xin anh thông cảm”"
Cô thật sự không nghĩ ra được lý do khác nhưng cô nghĩ nếu là lý do này, không đồng chí nam hoặc nhà trai nào có thể tiếp thu. Dù sao làm gì có chuyện để con trai đi theo con dâu? Này thì có khác gì ở rể không? Hơn nữa, cha mẹ chồng chắc chắn luyến tiếc con trai nên...
Tâm trạng Hà Quang Minh đúng là hơi phức tạp, nếu là anh ta phải sang ở bên nhà gái thì đúng là anh ta không muốn. Dù sao cha mẹ anh ta ở chỗ này, công việc của anh ta cũng ở chỗ này nên nếu trở về, trời xa đất lạ và tất cả phải bắt đầu lại từ đầu."Vậy... vậy bây giờ quốc gia không có chính sách quay về, cô không thể quay vê thành phố. Nếu không thể quay về thành phố, cả đời cô không tìm đối tượng? Chuyện này không có khả năng đi?"
Lâm Dư Dư: "Tất nhiên là không có khả năng nhưng lỡ như tương lai có chính sách đó, tôi khẳng định phải quay về. Chẳng lẽ đồng chí nam tình nguyện đánh đổi mọi thứ? Hơn nữa, sau khi kết hôn thì tôi không còn là thanh niên trí thức, càng thuận tiện để về quê hơn. Anh thấy có đúng không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT