Thẩm Y Y chuẩn bị xong nước, bảo anh lau sơ một chút, đi ngủ trưa.

Anh nói anh gánh vác được, nhưng trên thực tế thân thể của anh cũng không phải làm bằng sắt, tối hôm qua quậy muộn như vậy, buổi sáng lại dậy sớm, không bao lâu liền nặng nề ngủ mất.

Ban đầu tính ngủ một giờ nhưng thấy anh ngủ sâu như vậy, Thẩm Y Y không nỡ gọi anh dậy.

Chờ ba đứa nhỏ tỉnh lại, cô gọi bọn chúng ra ngoài.

Lý Thâm ngủ khoảng hai giờ mới tỉnh, lúc này đã gần bốn giờ chiều.

Thẩm Y Y rót cho bọn họ mỗi đứa một chén sữa lúa mạch, sau khi uống xong, cầm đao đốn củi, chuẩn bị nước, một nhà năm người lên đường xuất phát lên núi nhặt củi.

Lý Thâm đẩy xe đẩy gỗ, Nhị Bảo cùng Tiểu Bảo đều tranh nhau muốn ngồi ở phía trên.

Đại Bảo cũng bị Lý Thâm ôm lên, đẩy bọn chúng nhanh chóng đi vòng quanh.

Ba đứa nhỏ vui vẻ cười khanh khách.

Thẩm Y Y ở phía sau đuổi theo bốn cha con, lo lắng nói; "Anh Thâm, anh đẩy chậm một chút, đừng có làm ngã chúng, ba đứa nhỏ, vịn tay lái đi con."

Lý Thâm rất nghe lời ngừng lại, kết quả ba đứa nhỏ không vui, lắc lắc thân thể giống như có thể để xe đẩy nhanh chóng tiến lên, "Cha, nhanh lên mà! Lên lên lên!"

Lý Thâm nhìn về phía Thẩm Y Y.

Nhị Bảo chú ý tới ánh mắt của cha nó, mở to mắt chớp mắt, lập tức nhảy xuống xe, lôi kéo tay Thẩm Y Y, "Mẹ, mẹ cũng ngồi lên đi, chơi vui lắm!"

Đề nghị này hợp ý của Lý Thâm, anh cũng nói, "Anh kéo được các em."

Thẩm Y Y: "..."

Nhìn bốn phía, không ít người không đi làm việc đều chạy lên núi để nhặt củi.

Cô đã lớn như vậy mà ngồi lên thì không tránh được bị người khác nhìn ngó.

"Em không ngồi đâu. " Thẩm Y Y lập tức từ chối, sau đó giữ chặt thằng hai nhà cô, "Nhị Bảo con cũng đừng ngồi lên!"

Chiêu này của cô rất hữu dụng, Nhị Bảo nhất thời bỏ mặc mẹ nó, đuổi theo xe đẩy của cha, "Mẹ, mẹ nói cái gì, con không nghe thấy!"

Thẩm Y Y: "..." Quỷ tinh.

Hôm nay người đi nhặt củi không hề ít, nhà lão Lý ngoại trừ cha Lý, Lý Đại Bân, Lý Tam Hoành đi làm việc, còn lại mẹ Lý, Hà Chiêu Đệ, Giang Ái Linh và các cô gái khác đều tới.

Thẩm Y Y cố ý nhìn xem thử, Tiểu Hoa phòng lớn cũng có mặt nhưng lại không thấy Lý Thiết Trụ.

Đối với việc Lý Thiết Trụ được nhà lão Lý sủng ái có so đo.

Mấy người mẹ Lý cũng nhìn thấy đoàn người Thẩm Y Y, rất là kinh ngạc.

Không chỉ nhà lão Lý, ánh mắt của những người khác cũng liên tiếp nhìn về phía bọn họ, đương nhiên, những ánh mắt này đại đa số là nhìn về phía Thẩm Y Y.

Trần Giai Di cùng Lâm Gia Đống cũng có mặt, Trần Giai Di nhìn thấy Thẩm Y Y, lại nhìn Lâm Gia Đống ở bên cạnh một chút, ánh mắt lấp lóe, đột nhiên hỏi: "Y Y làm sao lại cùng Lý Thâm lên núi nhặt củi chứ?"

Đây chính là chuyện chưa bao giờ xảy ra trước kia.

Ánh mắt Lâm Gia Đống chợt lóe lên một vòng phức tạp, cuối cùng khôi phục như lúc ban đầu, bỏ một cây củi vào trong gùi, lạnh nhạt nói: "Người ta là vợ chồng, cùng nhau nhặt củi thì có làm sao?"

"Thế nhưng người cô ấy thích..." Là anh mà!

Trần Giai Di nói được nửa câu, bị ánh mắt Lâm Gia Đống đột nhiên b.ắ.n tới lập tức ngừng miệng, trong lòng lại nhịn không được đắc ý, Lâm Gia Đống quả nhiên không thích Thẩm Y Y, ngay cả nói Thẩm Y Y thích anh ta cũng không muốn nghe.

Nhưng mà, rất nhanh, cô ta lại tức giận, những ngày qua gần như là mỗi sáng sớm cô ta đều đưa cho Thẩm Y Y một quả trứng gà, Thẩm Y Y mỗi lần đều nhận, cũng không biết trả lại cho cô ta ít đồ.

Da mặt này cũng quá dày rồi!

Không được, cô ta phải chủ động xuất kích, bằng không chỗ trứng gà đã cho mấy ngày nay liền lãng phí mất!

Thẩm Y Y cũng không biết mình đang bị tính toán.

Tìm khu vực không ai nhặt củi, một nhà năm người liền làm việc.

Lý Thâm cầm đao đốn củi, ba đứa nhỏ nhặt cành khô trên đất, Thẩm Y Y vừa mới bắt đầu cũng cầm đao đốn củi, nhưng mà sau đó Lý Thâm càng chặt càng nhiều, cô liền đảm nhiệm công việc nhặt củi bó lại.

Không thể không nói, Lý Thâm thật là một có tố chất làm việc, không đầy một lát đã chặt được một đống lớn, một xe cũng chứa không nổi, chỉ có thể kéo một xe trở về trước, Đại Bảo đẩy xe giúp cha.

Nhị Bảo cùng Tiểu Bảo ở lại trên núi cùng Thẩm Y Y tiếp tục nhặt củi.

“Y Y!”

Thẩm Y Y vừa bó xong một bó củi, nghe thấy có người gọi mình, quay đầu lại xem, nhìn thấy Trần Giai Di đang phẫn nộ: “Y Y, Lý Thâm thế mà lại để cô lên núi đốn củi? Cô được nuông chiều quen rồi sao có thể đốn củi chứ?”

???

Thẩm Y Y cạn lời: “Cô không sao chứ?”

Trần Giai Di cũng nhìn ra Thẩm Y Y không vui, vội vàng chuyển chủ đề: “Y Y, cô đừng giận, tôi chủ yếu là cầm trứng gà tới cho cô.”

Trần Giai Di móc ra một cái trứng gà từ trong túi, nhét vào trong tay Thẩm Y Y: “Mà sáng nay cô đi đâu vậy, vốn dĩ tôi muốn cho trứng gà, kết quả không tìm được cô, đây là tôi đặc biệt luộc cho cô đó, bản thân tôi còn không nỡ ăn…”

Thẩm Y Y: “...” Mỗi lần đều phải cường điệu đặc biệt luộc cho cô, mình không nỡ ăn, giống như sợ cô không nhìn ra cô ta tốt với cô vậy.

Thẩm Y Y ngẩng đầu, nhìn khắp khu vực nhà họ Lý ở, chằm chằm vào Đại Hoa, vẫy tay với cô bé.

Đại Hoa đang ở bên cạnh mẹ cô bé, mẹ cô bé nhìn thấy, đẩy Đại Hoa một cái, bảo cô bé tới.

Đại Hoa bèn chạy tới: “Thím hai?”

Thẩm Y Y đưa trứng gà cho Đại Hoa.

Trần Giai Di lập tức trừng to mắt: “Y Y, đây là trứng gà tôi cho cô ăn, cô cho người khác làm gì?”

“Cô đã cho tôi rồi, tôi không thể cho người khác?” Thẩm Y Y hỏi ngược lại.

Trần Giai Di không nói dối với Thẩm Y Y, quả thật cô ta không nỡ ăn trứng gà, bởi vì nhà cô ta không cho cô ta tiền, còn hút m.á.u của cô ta, cô ta không có tiền gì.

Nếu không phải muốn nhờ Thẩm Y Y mua cho cô ta cái áo bông qua mùa đông, cô ta căn bản sẽ không lấy nhiều trứng gà như vậy cho Thẩm Y Y.

Thứ mà mình còn không nỡ ăn, lại bị Thẩm Y Y tùy ý tặng cho người khác, đây quả thực là đang vả vào mặt cô ta.

Nhưng cô ta không dám nổi giận với Thẩm Y Y, mục đích của cô ta còn chưa đạt được, mỉm cười còn khó coi hơn khóc: “Phải, đã cho cô rồi, cô muốn xử lý thế nào cũng được.”

Thẩm Y Y gật đầu: “Vậy cô còn có chuyện gì không? Không có thì tôi phải làm việc rồi.’

“Có!” Trần Giai Di lập tức nói, cô ta cũng nhìn ra dạo này Thẩm Y Y thay đổi rất lớn, nếu cô ta không chủ động xuất kích, cô sẽ không cho cô ta tiền mua áo bông.

Thẩm Y Y nhau mày, cuối cùng gương mặt tham lam cũng không kiềm chế được nữa: “Nói đi, chuyện gì?”

Trần Giai Di lập tức nhăn mặt, kéo Thẩm Y Y quay lại: “Y Y, tôi cũng là bất đắc dĩ mới nhờ cô giúp, cô có thể cho tôi mượn mười đồng không? Sắp vào mùa đông rồi, tôi không có đồ, tôi muốn mua bông mua vải may hai cái áo bông.”

Thẩm Y Y cười như không cười: “Tôi nhớ hình như năm nào cô cũng mượn tiền tôi mua đồ?”

Một chữ “mượn” thoát ra, Trần Giai Di lập tức cảnh giác: “Đó không phải tiền cô cho tôi sao?”

Ở trong tình tiết, quả thật Thẩm Y Y rất hào phóng với Trần Giai Di, cho đồ chưa từng nói cho mượn.

Nhưng bây giờ Thẩm Y Y không muốn thừa nhận: “Tôi nói cho khi nào?”

“Năm đầu tiên tôi mới tới, cô thấy tôi mùa đông ăn mặc phong phanh, bèn cho tôi tiền mua đồ, tôi nói với cô tôi không biết khi nào mới có thể trả cho cô, cô nói không cần trả.” Trần Giai Di lập tức nói.

“Đó là năm đầu tiên, năm thứ hai, tôi không nói nhỉ?”

Trần Giai Di trừng to mắt, bởi vì năm đầu Thẩm Y Y nói không cần trả, sau đó năm thứ hai cô ta bèn tự nhiên cho rằng Thẩm Y Y là mặc nhận cho cô ta.

Thẩm Y Y nói một mình: “Chúng ta xuống nông thôn cũng đã bảy năm rồi, năm nào tôi cũng cho cô mười đồng mua quần áo, năm đầu tiên tôi không cần cô trả, sáu năm còn lại tổng cộng sáu mươi đồng, khi nào cô trả cho tôi, tôi lại cho cô mượn tiếp!”

“...” Trần Giai Di trố mắt há hốc mồm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play