Nhưng Thẩm Y Y đã chủ quan rồi, ba đứa nhỏ không quên, không chỉ không quên mà còn luôn nghĩ tới, ngay cả tập tranh cũng đọc không vô, dời cái ghế đẩu ngồi ở cửa ra vào, chỉ đợi cha bọn họ trở về tính sổ.

Thẩm Y Y không hiểu chột dạ, nhảy lên đến phòng bếp nấu cơm đi.

Lý Thâm tan tầm trở về, vừa vào cửa liền bị chặn lại.

Nhị Bảo chất vấn: "Cha, tại sao cha lại ức h.i.ế.p mẹ?"

Đại Bảo đang giúp Thẩm Y Y thổi lửa nấu cơm cũng ló đầu ra ngoài, vẻ mặt phẫn nộ nhìn cha bọn chúng.

Lý Thâm hoàn toàn không hiểu: "Cha ức h.i.ế.p mẹ các con lúc nào chứ?"

"Cha còn giảo biện!" Nhị Bảo gấp đến độ nhảy dựng lên, "Cha dám nói vết thương trên cổ mẹ không phải do cha làm?"

"Trên người mẹ con có vết thương?" Lý Thâm biến sắc, vừa muốn vào xem, liền nghe thấy Tiểu Bảo cất giọng non nớt nói, "Đúng, hồng hồng!"

Lý Thâm dừng chân lại, nhớ ra cái gì đó, trên mặt hiện lên một tia mất tự nhiên.

Nhìn ở trong mắt Nhị Bảo, đây chính là xác nhận hắn ý tứ, nổi giận: "Cha, cha ức h.i.ế.p mẹ, cha là người xấu!"

Nói xong, đi qua liền đánh cha nó.

Tiểu Bảo cũng lạch bạch chạy tới, học theo động tác của anh hai nó.

Lý Thâm ở trước mặt Thẩm Y Y thì sợ, nhưng ở trước mặt con trai vẫn rất có uy nghiêm, một tay xách một đứa lên, "Lớn gan rồi hả? Còn dám đánh cha con?"

Nhị Bảo "A a a" giãy dụa nhưng không khiến cha nó hề hấn gì.

Trong phòng bếp, Đại Bảo nhìn thấy hai em trai đều bị áp chế lại, chạy ra ngoài nhanh như chớp, lần đầu tiên tức giận với cha cậu bé, "Cha, tại sao cha có thể ức h.i.ế.p mẹ cơ chứ?"

Vào lúc Đại Bảo phẫn nộ đi ra ngoài, Thẩm Y Y muốn tóm lấy Đại Bảo, kết quả không bắt được.

Cô không dám đuổi theo, trốn ở trong phòng bếp giống như chim cút, đỏ mặt nén cười.

Lý Thâm vừa xong việc liền vội vàng trở về, không thấy người vợ mình nhung nhớ mà ngược lại bị ba đứa "Con bất hiếu" ngăn cản ở cổng, vừa bực mình vừa buồn cười, "Cha không có ức h.i.ế.p mẹ các con!"

"Vậy trên người mẹ vì sao lại có vết thương?"

"Đây không phải là vết thương!"

"Đó là cái gì?"

"Trẻ con các con biết nhiều như vậy làm gì? Mau chóng tránh ra cho cha!"

"Cho nên cha chính là ức h.i.ế.p mẹ con!" Nhị Bảo không buông tha, "Trừ phi cha nói ra vì sao trên người mẹ con lại có vết thương!"

Lý Thâm tức giận đến thổ huyết, "Đó là do cha m...".

Thẩm Y Y ở trong phòng bếp nghiêng tai nghe động tĩnh bên ngoài của bọn họ, đầu óc cô sắp vỡ tung, sợ Lý Thâm không lựa lời nói mà nói ra một số lời không thích hợp với thiếu nhi, vội vàng chạy ra ngăn cản anh: "Anh Thâm!"

Lý Thâm lập tức ngậm miệng, từ xa xa chạm phải tầm mắt của cô.

Hình ảnh tối hôm qua giống như là thước phim trở lại trong đầu Thẩm Y Y, gương mặt cô lập tức nóng lên, giận dữ trừng mắt liếc anh một cái, tốn hết một phen miệng lưỡi, bảo đảm với ba đứa nhỏ rằng cha không có ức h.i.ế.p mẹ, mới trấn an được ba đứa nhỏ.

Cơm còn chưa làm xong, Thẩm Y Y một lần nữa trở lại phòng bếp.

Đại Bảo đi theo đằng sau cô, trở về nhóm lửa.

Lý Thâm tiến đến đuổi Đại Bảo đi ra ngoài chơi, thay công việc nhóm lửa của nó.

Ngay từ đầu Thẩm Y Y còn giả bộ trấn định, cuối cùng thật sự là bị ánh mắt sáng rực của anh nhìn đến nóng mặt, quay đầu giận dữ: "Nhìn cái gì?"

"Nhìn em." Lý Thâm nói.

Thẩm Y Y: "..." Người đàn ông này trải qua tối hôm qua, đã có một chút dấu hiệu buông thả bản thân rồi.

Thẩm Y Y không để ý tới anh, bắt đầu chuyên tâm nấu cơm.

Buổi trưa hôm nay làm chính là khoai tây sợi xào thịt, trước tiên bỏ thịt heo vào trong nồi xào chín ba phần rồi mới đổ khoai tây vào, lật xào vài lần, sau đó đậy nắp lại hầm.

Lúc chờ đợi, cô nhịn không được bóp vị trí eo một chút, một giây sau, đôi bàn tay to lớn phủ lên, thay thế tay của cô, nhẹ nhàng bóp, thấp giọng hỏi, "Còn đau sao?"

Thẩm Y Y thả tay xuống, khó chịu hừ một tiếng, "Trách ai?"

"Trách anh!" Lý Thâm lập tức đáp lời, sau đó tiến lên một bước, con ngươi đen như mực nhìn cô, thấp giọng hỏi: "Em nói về sau sẽ sống êm ấm cùng anh có đúng hay không?"

"Tối hôm qua đã cùng anh..." Thẩm Y Y trừng anh, vẻ mặt giận dỗi, hai má hồng hồng, "Như vậy, anh còn không tin?"

Lại do dự một chút, cô vẫn cho anh một đáp án rất khẳng định, "Đúng vậy!"

Khóe môi Lý Thâm lập tức cong lên thành một đường cong, đôi mắt thâm tình thoáng chốc trong suốt, lóe lên ánh sáng nhỏ vụn, phảng phất như sao sáng trong bầu trời đêm.

Thẩm Y Y cũng bị anh làm cho vui lây, nhưng mà mùi khét trong không khí không cho phép cô và anh nhu tình mật ý nữa, cô vội vàng mở nắp nồi, lật đồ ăn, may mà không tính là cháy quá.

Lại nhìn kẻ đầu têu, Thẩm Y Y tức giận, "Xem lửa!"

Lý Thâm ngoan ngoãn ngồi xuống lại.

Làm xong khoai tây thịt băm, Thẩm Y Y bưng đồ ăn đến nhà chính, trở về nhìn thấy Lý Thâm đang chỉnh lý chút củi ít ỏi trong phòng bếp.

Sau sự kiện lợn rừng, cô liền không lên núi nhặt củi nữa. Lý Thâm vốn tính toán có thể sử dụng hơn mười ngày củi nhưng bởi vì mấy ngày nay cô nấu cơm nhiều, đến bây giờ đã còn thừa lại bao nhiêu.

Đại khái cũng chỉ đủ cho buổi tối hôm nay.

Thẩm Y Y liền nói, "Chiều hôm nay em sẽ đi nhặt củi."

Biết Lý Thâm còn lo lắng chuyện bọn họ gặp lợn rừng hôm trước, cô lại bồi thêm một câu, "Em hẳn là không xui xẻo như vậy, mỗi lần đều sẽ gặp lợn rừng, nếu anh lo lắng, hôm nay mẹ không đi làm việc, nếu như bà có thời gian rảnh em sẽ nhờ bà trông Tiểu Bảo, đến lúc đó cho bà mấy quả trứng gà."

"Không cần." Lý Thâm không đồng ý, "Buổi chiều anh đi là được, em ở nhà."

"Ừm?" Thẩm Y Y nhìn về phía anh: "Buổi chiều anh không cần đi làm việc sao?"

"Ngày mùa thu hoạch đã kết thúc rồi." Lý Thâm giải thích, "Chỉ còn chút công việc, không cần nhiều người như vậy, trong thôn quyết định buổi chiều tự nguyện làm việc, ai làm việc thì có công điểm, anh đi nhặt củi thì không cần đi."

Thẩm Y Y lập tức mừng rỡ, ngày mùa thu hoạch này xem như đã kết thúc, nhiều ngày gần đây thấy anh đi sớm về tối làm việc như thế, cô đau lòng muốn chết.

Nếu như không phải bị hạn chế bởi tình hình trong nước của niên đại này, và không tiện giải thích chuyện cô có không gian thì cô thật sự muốn bảo anh đừng đi làm việc.

"Ngày mùa thu hoạch khổ cực như vậy, thật vất vả mới kết thúc, bằng không anh ở nhà nghỉ ngơi hai ngày lại đi nhặt củi nhé?"

"Không cần, " Lý Thâm từ chối, "Chút công việc ấy anh có thể làm."

Trước đó cường độ công việc lớn hơn so với việc này, anh đã sớm thành thói quen, hiện tại anh trở về không cần tự mình làm cơm chăm sóc ba đứa nhỏ, anh hoàn toàn có thể ứng phó.

"..." Thẩm Y Y nhìn dáng vẻ cố chấp của anh, cộng thêm trong nhà đúng là đã hết củi, liền không khuyên anh nữa, "Vậy buổi chiều ngủ trưa một chút, chờ mặt trời bớt gắt thì em cũng đi chung với anh!"

Lý Thâm do dự một chút, đồng ý, "Được."

Vừa ăn cơm no, tất nhiên không thể lập tức ngủ trưa.

Thẩm Y Y cầm len mà đan áo, Lý Thâm không chịu ngồi yên, dọn dẹp sạch sẽ hầm lò, lại cầm mấy khối gạch và gậy gỗ, đệm lại mái hiên phòng bếp, đến lúc đó nhặt củi về có thể chất ở bên dưới.

Sau khi làm xong, anh rửa tay một cái, kêu một tiếng, "Vợ."

Thẩm Y Y giật mình trong lòng, ngẩng đầu nhìn anh.

Người đàn ông thần sắc tự nhiên, có vẻ như xưng hô thế này anh gọi đã quen rồi vậy.

Thẩm Y Y: "..."

Người đàn ông này... Đúng là có lòng rồi, không hề cần thời gian thích ứng chút nào cả.

Trái lại là mình, vậy mà có chút vô dụng!

Khụ ~

"Sao vậy?"

Thật tình không biết Lý Thâm thấy thần sắc của cô không có gì thay đổi, lặng lẽ thở dài một hơi.

Xưng hô này anh đã gọi hồi hôm qua rồi, nhưng với tình huống ngày hôm qua, mục đích chủ yếu của anh là tuyên bố chủ quyền với Lâm Gia Đống, cũng không cân nhắc đến hậu quả quá nhiều.

Vừa mới trở về, anh vẫn còn ấp ủ, mỗi lần nói đến trong miệng, đều e sợ đêm đó cô sẽ tỏ vẻ chán ghét anh.

Lúc này kêu ra khỏi miệng thì phát hiện cũng không khó như vậy.

Lý Thâm: "Anh đến nhà Cường Tử một chuyến, mượn chiếc xe đẩy về."

Có xe đẩy tất nhiên là tốt nhất, cũng không cần khổ cực dùng sức người cõng về nữa, cũng có thể nhặt được nhiều củi hơn.

Nhưng.

Thẩm Y Y nhìn hai tay anh trống trơn, "Anh định cứ đi như thế hả?"

???

Lý Thâm không rõ.

Quả nhiên, đàn ông đối với mấy chuyện nhân tình thế cố này đều không biết gì cả.

Thẩm Y Y buồn cười, buông áo len đang đan trên tay ra, "Mượn đồ của người ta sao có thể đi tay không, anh chờ một chút."

Thẩm Y Y đi lấy ba quả trứng gà, đặt ở trong một cái túi nhỏ, đưa cho Lý Thâm, "Mặc dù quan hệ của anh và Cường Tử tốt, không quan tâm những vật này, nhưng Cường Tử chung quy đã kết hôn rồi, mặc kệ Đại Nữu không thèm để ý, nhưng chúng ta vẫn phải làm đúng lễ tiết."

"Được." Lý Thâm cầm trứng gà, bỗng nhiên có cảm giác chân thực về mối quan hệ vợ chồng của bọn họ.

Rất nhanh, Lý Thâm liền đẩy xe đẩy tay trở về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play