“Được rồi, tôi phải làm việc, cô tránh ra đi.” Thẩm Y Y nói xong liền muốn vòng qua cô ta, lại bị kéo cánh tay lại.

Trần Giai Di vốn muốn tìm Thẩm Y Y xin tiền, lúc này ngược lại còn nợ tiền, nào có thể bình tĩnh được: “Y Y, cô không thể đối xử với tôi như vậy, tôi tưởng số tiền đó là cô cho tôi, tôi mới dùng!”

“Tưởng tôi cho cô? Sao mặt cô lại dày như vậy?” Thẩm Y Y cười phụt: “Buông ra!”

Nhị Bảo thấy mẹ giận, lập tức đi lên, muốn kéo Trần Giai Di ra: “Mẹ con nói bảo dì buông ra!”

“Đây là chuyện giữa dì với mẹ con, một đứa con nít như con đừng tới quấy rầy!” Trần Giai Di hất tay Nhị Bảo ra, trước đây bởi vì Thẩm Y Y, cô ta luôn tỏ thái độ với ba đứa trẻ, cho nên ra tay cũng không có chừng mực, lại quên mất bây giờ họ đang ở trên sườn núi.

Một cú hất như vậy, Nhị Bảo không đứng vững, ngã ra sau, Thẩm Y Y nhanh tay lẹ mắt nắm lấy tay của Nhị Bảo, Đại Hoa từ phía sau ôm Nhị Bảo lại, đề phòng Nhị Bảo lăn từ sườn núi xuống.

Vừa nãy nhịp tim của Thẩm Y Y đã sắp bị dọa ngừng đập, vừa thấy Nhị Bảo không sao, trở tay tát Trần Giai Di một bạt tai.

“Bốp!” Một tiếng, người trong vòng hai trăm mét hơn đều có thể nghe thấy.

Mẹ Lý vội vàng chạy tới, mấy người khác trong nhà họ Lý cũng chạy tới theo.

Người khác thấy vậy cũng đi theo hóng náo nhiệt.

Trần Giai Di thấy tình thế không đúng, ôm mặt đáng thương bật khóc.

So với Thẩm Y Y mặt mày hung dữ, đại đa số người tự nhiên nghiêng về phía Trần Giai Di.

Lâm Gia Đống sầm mặt nhìn Thẩm Y Y, nói: “Thanh niên trí thức Thẩm.”

Ở trước mặt mọi người, anh ta gọi cô như vậy: “Giữa chốn đông người, cô đánh người như vậy không hay nhỉ?”

“Ngay cả đã xảy ra chuyện gì cũng không hỏi rõ liền bảo vệ cô ta như vậy.” Thẩm Y Y cười lạnh: “Các người có quan hệ gì sao?”

“Cô nói bậy cái gì?” Lâm Gia Đống nhanh chóng nhìn Giang Ái Linh trong đám người: “Tôi là muốn nói, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, các người đều là nữ đồng chí, có chuyện gì không thể ngồi xuống từ từ nói, hà tất phải đánh người chứ!”

“Cậu cũng không biết đã xảy ra chuyện gì đã vội vã giúp người ta, còn nói các người không có quan hệ gì?” Mẹ Lý lập tức tiếp lời, nhìn anh ta chằm chằm.

“Được, tôi không nói nữa.” Ở trước mặt chị gái của đối tượng, Lâm Gia Đống nào dám dính dáng tới người phụ nữ khác, lập tức không dám nói chuyện nữa.

Mẹ Lý bèn hỏi: “Y Y, chuyện gì vậy?”

“Cô ta nợ tiền của con không trả, còn muốn tìm con mượn tiền. Con không cho mượn, cô ta còn đẩy Nhị Bảo.” Thẩm Y Y liếc nhìn Giang Ái Linh.

Mẹ Lý nghe xong, tiền với cháu trai đều là mạng của bà ấy, lập tức hét to: “Trời g.i.ế.c mà, con đàn bà thối này, nợ tiền không trả, còn dám đẩy người? Trên đời này còn có đạo lý như vậy sao?”

“Tôi không có! Số tiền đó rõ ràng là cô ta cho tôi!” Trần Giai Di khóc lóc phản bác.

“Tôi thấy cô đáng thương, mùa đông thấy cô không có đồ mặc, năm nào cũng cho cô mượn mười đồng mua đồ, chúng ta xuống nông thôn nhiều năm như vậy, không sót năm nào, năm đầu tiên quả thật tôi thấy cô đáng thương, nói cho cô tiền. Nhưng tiền của tôi cũng không phải được gió thổi tới, tiền năm đầu tôi không lấy, sáu năm sau đó, cũng tức sáu mươi đồng, tuy quả thật tôi không nói cho mượn, nhưng cũng không có nói cho mà? Hễ cô có liêm sỉ chút, đều nên biết trả cho tôi chứ?”

Thẩm Y Y nói một mạch, trước khi Trần Giai Di không đẩy Nhị Bảo, cô không thật sự muốn đòi lại số tiền đã cho cô ta khi đi theo tình tiết trước đây.

Bây giờ cô đã thay đổi ý, phải đòi lại số tiền này!

“Nếu không, chúng ta tới đồn công an đi!” Thẩm Y Y đưa ra thông điệp cuối cùng.

Trần Giai Di khó tin nhìn cô, gào lên: “Mấy hôm nay tôi còn cho cô trứng gà đó, cô lại đối xử với tôi như vậy?”

Cho mấy cái trứng gà bị cô ta hét giống như cho mấy núi vàng núi bạc vậy.

“Cô không nói tôi cũng quên rồi đó!” Thẩm Y Y cười lạnh: “Mấy năm nay cô ăn của tôi không ít đồ nhỉ? Tôi còn mua cho cô không ít đồ, lúc vừa mới tới, những đồ dùng hằng ngày như chậu rửa mặt, chăn đệm gì đó đều là tôi mua sắm cho cô.”

Trước đây đi theo tình tiết, khi cô xuống nông thôn, lén lút lấy năm trăm đồng từ trong nhà, khi đó vì tạo quan hệ tốt với người ở điểm thanh niên trí thức, cô rất hào phóng.

Vừa hay Trần Giai Di nghèo mạt, lại nguyện ý nịnh hót cô, cô vung tay mua sắm cho cô ta không ít đồ.

Mẹ Lý nghe xong, mắt trừng rất to.

Con gái của tôi, vợ thằng hai cũng quá hào phóng với người khác rồi nhỉ? Cộng hết mớ này lại cũng không biết bao nhiêu tiền nữa! Lập tức nói: “Đúng đúng đúng, không trả tiền thì đến đồn công an!”

Trần Giai Di thấy Thẩm Y Y giống như làm thật, ngược lại bình tĩnh lại, nhìn Thẩm Y Y: “Thẩm Y Y, cô thật sự muốn làm đến tuyệt tình như vậy sao?”

“Cô nói xem?” Thẩm Y Y nhìn cô ta.

Trần Giai Di đi tới, dường như muốn nói gì với cô, Thẩm Y Y tránh ra.

Trần Giai Di nghiến răng, dứt khoát nói một chữ: “Lâm!”

Lâm Gia Đống ở bên cạnh đen mặt.

Đương nhiên Thẩm Y Y biết Trần Giai Di ám chỉ cái gì.

Trần Giai Di là người rõ chuyện giữa cô với Lâm Gia Đống trước đây nhất, cô ta đang uy h.i.ế.p cô, nếu cô tuyệt tình với cô ta như vậy, cô ta sẽ nói chuyện sau khi cô kết hôn sinh con còn âm thầm nghe ngóng về Lâm Gia Đống từ chỗ cô ta ra.

Cô ta chắc chắn cô sẽ bị uy hiếp, bởi vì một khi cô ta nói ra, không chỉ cô bị dị nghị, Lý Thâm cũng sẽ bị người khác chê cười.

Thẩm Y Y lạnh mặt: “Lâm gì? Cô muốn nói gì?”

Trần Giai Di thấy cô cứng mềm không ăn như vậy, không màng gì hết nói: “Cô với…”

Nói được một nửa, cô ta liền nhìn thấy ánh mắt ngầm cảnh cáo của Lâm Gia Đống, trong lòng vừa hận vừa tức. muốn mặc kệ tất cả nói ra, lại sợ Lâm Gia Đống xa cách mình, sau này cũng không còn cơ hội với anh ta nữa.

Thực ra cho dù Trần Giai Di nói chuyện Thẩm Y Y thích Lâm Gia Đống ra, có thể sẽ có một số lời đồn đãi về hai người, nhưng đối với Lâm Gia Đống, cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn.

Bởi vì trước đây là Thẩm Y Y đơn phương thích Lâm Gia Đống, Lâm Gia Đống căn bản không ngó ngàng tới cô.

Nhưng bối cảnh của Lâm Gia Đống không tiện công khai, hơn nữa anh ta cũng sợ Thẩm Y Y tức giận, nói ra tình huống nhà anh ta.

Thẩm Y Y lập tức ra tay trước lấy ưu thế, tuy Trần Giai Di ở trước mặt cô che giấu rất tốt, nhưng cô từng đọc tiểu thuyết, biết Trần Giai Di cũng thích Lâm Gia Đống.

Lập tức bắt được ánh mắt cô ta nhìn Lâm Gia Đống, mang theo ánh mắt dò xét đánh giá bọn họ: “Trần Giai Di, tôi với gì? Cô nhìn thanh niên trí thức Lâm làm gì? Các người yêu đương rồi?”

Đánh ngược lại một cú, cho dù Trần Giai Di nói chuyện giữa cô và Lâm Gia Đống lúc trước ra, cũng không có bao nhiêu độ đáng tin.

“Cô, cô nói bậy cái gì?” Quả nhiên, Trần Giai Di chuyển chủ đề ngay.

“Không phải sao?” Thẩm Y Y nhíu mày: “Trước đây cô nói với tôi cô thích thanh niên trí thức Lâm, vừa nãy anh ta bảo vệ cô như thế, tôi còn tưởng các người yêu đương rồi.”

Sao Thẩm Y Y biết mình thích Lâm Gia Đống? Rõ ràng mình giấu rất kỹ rồi! Trần Giai Di hoảng hốt, thế mà không lập tức phản bác Thẩm Y Y, ngược lại vô thức nhìn Lâm Gia Đống.

Mọi người nghe vậy, đều nhiều chuyện nhìn Lâm Gia Đống và Trần Giai Di.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play