Đúng vậy, cho dù là đi học hay đi làm, mỗi lần cô về nhà, chị cả phải làm mọi cách mà nấu đồ ăn ngon cho cô, khác cái là lúc cô đi học thì trong nhà không có nhiều đồ ăn ngon để nấu, hiện tại thì dư được một ít.

Đến giờ cơm trưa, Dư Tú Lan mới trở về, mắt thấy trên bàn có món thịt, rồi cơm trắng, không nhịn được thốt ra một câu “phá gia chi tử.*”

*Phá gia chi tử: con cái ăn chơi tan nát tài sản gia đình, ở đây Dư Tú Lan mắng con mình ăn uống hoang phí.

Triệu Miên và Triệu Kha hoàn toàn không hề hấn gì, một người đổ nước rửa tay cho Triệu Kiến Quốc và Triệu Phong, một người thì dọn bát đũa, xới cơm.

Dư Tú Lan nhắm mắt lại, nặng nề ngồi xuống.

Ba người họ Triệu liếc nhau, trong mắt ai cũng có ý cười, Triệu Phong vừa xuất hiện lập tức đi thẳng đến trước bàn, hớn hở nói: “Lại có thịt ăn nè! Chị hai chị ráng về nhà nhiều nhiều chút nha.”

Triệu Kha đặt một bát cơm xuống trước mặt cậu: “Nếu như chị thường xuyên về nhà, tiền đâu mà được nhận đãi ngộ như này hoài chứ.”

Triệu Phong muốn nhào vô ăn cơm lắm rồi, mau chóng rửa tay, rồi đẩy chị gái Triệu Miên còn đang bận rộn ngồi xuống, chờ tất cả mọi người động đũa, cậu mới bưng bát lên ăn một họng cơm trắng.

Triệu Miên nấu cơm, chia thịt thà rất công bằng, mỗi người một miếng.

Cô ấy vốn muốn để lại phần thịt của mình cho Triệu Kha ăn, nhưng lại bị em gái từ chối: “Chị không ăn em cũng không ăn”, vì thế cô ấy mới ăn.

Triệu Phong thì chờ tất cả mọi người gắp đồ ăn xong, mới múc một muôi canh chan lên cơm, từng ngụm từng ngụm ăn.

“Lúc mẹ đến đó, bà năm Triệu của các con còn khuyên mẹ suy nghĩ lại, nói điều kiện của Lý gia tốt hơn nhiều so với chúng ta.”

Triệu Kiến Quốc khuyên giải: “Thôi, người không thích hợp với mình, cho dù điều kiện có tốt đến đâu cũng như muối bỏ biển.”

Dư Tú Lan nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Miên, thở dài: “Em cũng nghĩ vậy, bà năm có nói gì cũng không có tác dụng, bà ấy chỉ đành mang đồ chạy sang thôn Lý một chuyến, sau này nếu có đối tượng nào tốt thì bà ấy sẽ giới thiệu cho Tiểu Miên.”

Triệu Miên không nói gì.

Triệu Kha tùy ý nói: “Có gì đâu mà buồn, con thấy mẹ đây là bỏ gần tìm xa, kẻ có không hết, người lần chẳng ra*.”

*Chế từ câu kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra. Ý Triệu Kha là người tốt lồ lộ trước mặt luôn nhưng bà mối lại không thấy.

“Ai?”

Triệu Kha chỉ vào mình.

“Con ư?”

Chỉ có Triệu Phong là ăn uống hăng say, không ngẩng đầu lên, trong khi ba người còn lại đều nhìn về phía Triệu Kha.

Chương 18: Xem Mắt 3

Dư Tú Lan ban đầu có hơi hoài nghi, nhưng ngay sau đó lông mày lập tức giãn ra, mừng rỡ hỏi: “Sao nào, con có thể giới thiệu cho chị con mấy nam thanh niên làm chung trong nhà máy à?”

“Muốn con giới thiệu tất nhiên là có thể, nhưng con có chủ kiến này hay hơn.”

Dư Tú Lan sốt ruột, nắm vai cô lắc nhẹ: “Đừng có úp mở nữa, con nói mau.”

Triệu Kha đặt đũa xuống, gằn từng chữ nói: “Con chuyển công tác của mình cho chị cả là được rồi.”

Nghe đâu như sấm sét bên tai, xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ, đến cả Triệu Phong cũng ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn cô.

Triệu Kha nói tiếp: “Nếu như chỉ giới thiệu đối tượng, cho dù chị cả có tốt đến mức nào, cũng sẽ bị người ta xem nhẹ vài phần, chúng ta cũng sẽ bị gán mác đũa mốc chòi mâm son, nhưng nếu chị cả cũng là công nhân, thì mẹ không cần phải lo lắng nữa.”

Tuy đã nói đến mức này, nhưng Triệu Miên vẫn là người đầu tiên phản đối, thái độ cực kỳ kiên quyết: “Tuyệt đối không được.”

Dư Tú Lan cũng tỉnh táo lại, phản đối: “Sao có thể chuyển công việc con vất vả lắm mới kiếm được cho chị được chứ, nhà ta cũng không phải dạng đối xử bất công với con cái kia mà.”

Giờ phút này mới thấy Triệu Phong có can đảm đưa ra ý kiến trái chiều: “Con cảm thấy, cũng có chút bất công mà.”

“Con lo ăn cơm đi, chỗ người lớn đang bàn chuyện đừng có xía vô.”

“Dạ.” Triệu Phong bĩu môi, cúi đầu ăn cơm lia lịa.

“Con ăn xong rồi.” Triệu Miên đứng dậy, nói đúng một câu: “Đừng nói về chủ đề này nữa, con sẽ không đổi ý đâu.”

Triệu Kha nhìn bóng lưng rời đi của chị mình, đá đá bắp chân Triệu Phong.

Triệu Phong ngơ ngác, nhưng khi thấy rõ ánh mắt của chị hai, lật đật bưng theo bát cơm, chạy đi tìm chị cả.

Dư Tú Lan nghiêm mặt lại, nói “Sao mà hồ đồ vậy con, chưa suy nghĩ kỹ mà đã nói ra rồi.”

Triệu Kiến Quốc, người bình tĩnh nhã nhặn nhất nãy giờ, cũng lên tiếng hỏi: “Bé hai, con nói cha nghe thử con nghĩ gì đi.”

Triệu Kha quyết định thuyết phục cha mẹ trước: “Mẹ cũng đã nói, Lý Đại Thắng xem ra có điều kiện ổn định, nhưng chị con tốt đến như vậy, hai người nỡ lòng nào gả chị ấy cho người không tốt sao?”

Triệu Kiến Quốc lắc đầu: “Có nỡ hay không, nhà ta cũng không thể chấp nhận hi sinh tiền đồ của con thay cho chị con được.”

“Đây vốn không phải hi sinh.”

Nhà bọn họ, muốn làm chuyện gì quan trọng đều phải có sự đồng ý của đồng chí Dư Tú Lan, Triệu Kha kéo ghế nhích lại gần bà, nghiêm túc bịa ra lời nói dối với bà: “Chị năm nay cũng hai mươi mốt rồi, chờ mấy năm nữa sẽ không còn cách nào trì hoãn, nhưng con năm nay mới mười tám, có thêm ba, năm tuổi nữa cũng chưa già, chỉ cần người ta còn tuyển, con tin rằng nếu con đã vào được một lần, chắc chắn cũng sẽ vào được lần hai.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play