Vẻ mặt Dư Tú Lan có chút buông lỏng, nhưng cũng nói trúng tim đen hỏi: “Con không tính tới việc người ta ngừng tuyển à? Con bây giờ chuyển công tác cho chị được, nhưng sau này chị khó có thể chuyển lại được cho con.”

Thật ra đối với Triệu Kha, lúc trước đi nhà máy làm việc, là vì muốn trợ cấp chi phí sinh hoạt trong nhà, nâng cao chất lượng cuộc sống, nên đương nhiên là phải cố gắng.

Nếu như chuyển công tác lại cho chị cả, có cơ hội để làm lại hay không đều không quan trọng, dù sao có thể đợi thi đại học rồi tiếp tục.

Trong thời gian này, ở nhà máy làm việc hay dạy học ở trường tiểu học, khác biệt lớn nhất là tiền lương, nhưng ngược lại, lượng công việc của trường tiểu học rất ít, nên công việc này cực kì phù hợp với mong muốn “dưỡng già” của cô.

Có điều Triệu Kha không thể giải thích rõ về việc thi lại đại học, chỉ chắc chắn nói: “Nhất định sẽ có cơ hội mà, nếu công xã Song Sơn không tuyển người, thì sẽ có nơi khác tuyển, mấy năm trước đây người ta có tuyển không ít công nhân từng là nông dân vào làm đó, chỉ là chúng ta không biết thôi.”

Dư Tú Lan liếc Triệu Kiến Quốc, đúng thật là bọn họ chưa nghe nói chuyện này bao giờ.

Triệu Kha cố gắng không ngừng: “Nếu như chị ổn định được công việc trong nhà máy rồi, sau này tìm một đối tượng tốt, nhà ta liền kết được thêm nhiều mối quan hệ, rồi từ đó quen biết nhiều người hơn, nguồn tin tức càng nhiều, cơ hội càng nhiều, không chỉ mình con, chúng ta cũng phải suy nghĩ cho tương lai của em trai con nữa, không phải sao?”

Hai vợ chồng mặt đối mặt lần nữa, chuyện quan trọng thế này, không thể lập tức đưa ra quyết định, phải cân nhắc cho thật kĩ.

Triệu Kha không có ý kiến, cô chỉ nhấn mạnh một lần nữa: “Con chờ được, nhưng chị thì không.”

Nhưng Dư Tú Lan nhìn bộ dáng nói năng hùng hồn, lập luận chặt chẽ của cô, đột nhiên nói một câu: “Con có biết chị con mỗi ngày ngoại trừ đến trường dạy học, còn phải thu dọn nhà cửa, đến vụ mùa cũng phải bước chân xuống nương rẫy làm việc không?”

Đột nhiên thay đổi chủ đề, Triệu Kha yên tĩnh đợi câu nói tiếp theo.

“Chị con chiều con, mỗi lần con về nhà đều không cho con đụng tay vào bất cứ thứ gì, nếu như về lại thôn, con sẽ có không ít việc phải làm đó.”

Hóa ra là chuyện này, Triệu Kha cười không nói.

Tính tình của bản thân cô, vừa nhìn liền biết không phải người hiền lành gì.

Dư Tú Lan không nhịn được mà liếc cô, nói: “Mẹ biết con từ nhỏ đã có một đống “đàn em” chạy ở phía sau sẵn sàng vì con làm bất cứ thứ gì, nhưng bây giờ chúng đã lớn hết rồi, đều phải xuống nương rẫy kiếm tiền ăn, không lẽ con còn không biết xấu hổ mà sai khiến người ta?”

Gì mà không biết xấu hổ?

Chương 20: Xem Mắt 5

Triệu Kha cũng đâu có sai khiến không công, giá trị cảm xúc* mà cô cung cấp, nhóm đàn em đó rất vui vẻ nhận lấy à nha.

*Chắc ý bả bảo là bả hề? Hoặc sống tình cảm.

Đồng chí Dư Tú Lan không hiểu được tình hữu nghị giữa bọn cô rồi.

Dư Tú Lan không muốn nghe cô lừa dối nữa, quyết định phối hợp: “Đây không phải chuyện nhỏ, trước tiên con thử làm việc nhà xem xem được không rồi lại bàn tiếp, tránh để sau này hối hận.”

Triệu Kha lười thì lười thiệt, nhưng cũng không phải chưa dọn nhà bao giờ, đồng ý ngay lập tức.

“Không được để chị hay em trai con giúp.”

“Đi đi.”

Ngay trước mặt đã có sẵn việc cần cô tới dọn rồi, Triệu Kha lau dọn bàn, bưng bát đi phòng bếp rửa.

Triệu Miên đang lau dọn phòng bếp, Triệu Phong thì đang xách nước cho chị ấy.

Hai người nhìn Triệu Kha bỏ bát xuống, không nói gì mà xăn tay áo lên rửa bát, cả hai đều kinh ngạc.

Từ nhỏ đến giờ cô có thích rửa bát đâu, hôm nay mặt trời mọc phía tây à?

Triệu Miên đi đến, nhẹ nhàng nói “Để chị rửa cho.”

Triệu Kha đẩy cô ấy ra ngoài: “Không phải chiều nay chị phải vào trường sao, chị đi chuẩn bị đi, chuyện này để em.”

Triệu Miên không có cách nào, chỉ chần chừ rời khỏi đây từng bước một.

Bóng dáng cao lớn của Triệu Phong xuất hiện đằng sau Triệu Kha, vò đầu, lên tiếng đề nghị: “Chị hai, hay để em rửa cho nha?”

Ngôn từ của Triệu Kha liêm chính cực kì, đáp: “Không cần.”

Cô rửa bát đĩa xong, tiếp tục lau chùi bếp lò, Triệu Phong vội vàng cầm chổi định quét rác, không ngờ rằng lại bị cô giật lấy.

Chị hai đây là... Không cần cậu phụ nữa sao? Sau này chị sẽ không mua quà cho cậu nữa ư?!

Triệu Phong trừng to mắt, trong lúc khiếp sợ còn ẩn ẩn thất vọng, yên lặng đứng ở đó.

Ở cửa phòng bếp, Dư Tú Lan đứng một hồi, xoay người đi ủy ban đội.

Triệu Kha thoáng nhìn qua bóng dáng đã biến mất, động tác quét rác lập tức xìu xuống: “Chị phải giả vờ chăm chỉ hai ngày để ứng phó mẹ, chiều nay có cần vào vườn không?”

Triệu Phong không hiểu cô đang làm gì, nhưng biết cô chỉ đang giả vờ giả vịt, trong chốc lát thở phào nhẹ nhõm, “Đi chứ, cần xới với lên luống* một chút.”

*Luống hoặc liếp: nhìn hình minh họa để biết thêm chi tiết.

Triệu Kha quét đến khi nhìn trông cũng sạch rồi, buông chổi xuống, lại đến nhà kho vác cuốc lên, đi ra sau vườn.

Triệu Phong chạy theo sau, muốn vươn tay ra nhưng không dám, “Chị hai, để em vác cho nha? Cha mẹ cũng đâu có ở đây…”

Triệu Kha xua xua tay: “Không sao, chỉ hai ngày thôi mà.”

Hai tay Triệu Phong trống không không biết để đâu, cuối cùng đành cắm vào túi quần, đi theo sau cô.

Ở đầu đường —

“Trang Lan, cậu nhìn gì vậy?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play