Lý Đại Thắng cắn chặt răng, bước một bước lên trước, muốn hỏi cô ấy xem mắt có phải có vấn đề rồi không.

Đột nhiên có một cánh tay chắc nịch dang ra, nắm bả vai Triệu Miên, đẩy cô ấy ra sau lưng.

“Chị, có chuyện gì vậy?”

Triệu Phong chắn kín mít người Triệu Miên, đôi mắt nghi hoặc nhìn qua Triệu Kha rồi lại lướt đến trên người Lý Đại Thắng.

Năm nay cậu vừa tròn mười bảy tuổi, khuôn mặt còn non nớt, nhưng cơ bắp trên cánh tay hay bả vai dưới lớp vải như ẩn như hiện chứng minh một điều, cậu có thể từ bé cún con ngốc nghếch biến thành chó điên hung hãn bất cứ lúc nào.

Lửa giận của Lý Đại Thắng trong nháy mắt lập tức xìu xuống, sắc mặt biến hóa liên tục trông rất buồn cười, sau đó hắn ra vẻ rộng lượng nói: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không chấp nhặt, không chấp nhặt.”

Triệu Miên ló ra khỏi lưng của Triệu Phong, nhẹ nhàng nói: “Người lớn trong nhà hẳn là đang đợi, chúng ta về nhà chính đi.”

Vẫn là cô gái dịu dàng này hợp mắt hắn hơn.

Ánh mắt Lý Đại Thắng dừng trên người cô ấy lưu luyến không thôi, cuối cùng đi xuống bậc thang, theo Triệu Miên vào nhà.

Triệu Phong ngu ngơ không hiểu gì nhìn về phía chị hai mình.

Triệu Kha nhìn bóng lưng của Lý Đại Thắng, ánh mắt lạnh lùng, nhớ đến trong nguyên tác kết cục của hắn là bị đánh cho tàn tật, mới cảm thấy hài lòng, lúc này mới vỗ vỗ cánh tay rắn chắc của cậu em trai: “Đúng là không uổng công em làm việc nhà từ nhỏ đến giờ, sắp trở thành người đàn ông lực điền rồi đó.”

Triệu Phong hớn hở nâng cánh tay lên, hỏi: “Thật sao ạ?”

“Tiếp tục phát huy nha.”

Triệu Kha cúi đầu, phát hiện túi quần cậu lộ ra một góc bọc giấy, tò mò chỉ vào, hỏi: “Đây là gì vậy?”

Triệu Phong giật mình, nhảy cẫng lên, hai tay bưng chặt túi quần, lắp ba lắp bắp nói: “Không có, không có gì hết.”

Tâm trạng Triệu Kha phức tạp, có quỷ mới tin, biểu hiện lộ liễu vậy mà.

Quá trình xem mắt của Triệu Miên với Lý Đại Thắng, dưới sự khống chế của bà năm Triệu và Dư Tú Lan, trôi qua cực kỳ nhanh chóng.

Ba người Lý gia trước khi đi, quả thực là móc sạch đồ trong hai cái giỏ ra làm quà, để lại hai củ khoai lang, cùng với bốn trái bắp to.

Người một nhà ngồi xung quanh bàn, Triệu Phong lấy làm lạ vươn tay ra nghịch: “Ô, sao mà trồng được to như này nhỉ?”

“Bốp!”

Dư Tú Lan đánh cái tay lộn xộn kia một cái, rồi nói: “Con đừng đụng vào, để một hồi mẹ đem những thứ này trả cho bà năm Triệu.”

Bốn người họ Triệu còn lại đều nhìn về phía bà.

Chương 16: Xem Mắt 1

Dư Tú Lan nhíu mày, không hài lòng nói: “Nhìn là thấy không phải người đàng hoàng gì rồi, hơn nữa mẹ hắn nhìn qua lòng tham không hề nhỏ đâu, có mẹ chồng dạng này, chắc chắn là sẽ không dễ ở chung.”

Đây là kinh nghiệm bà đúc kết được bao năm qua, không phải lời nói suông.

Dư Tú Lan nói với Triệu Miên: “Tuy điều kiện nhà này tốt, nhưng mẹ không ưng tính cách của hắn, hồi nữa mẹ bảo bà năm Triệu từ chối hộ con nhé.”

Triệu Miên gật đầu.

Dư Tú Lan quan sát vẻ mặt của cô ấy, không có gì bất thường, thu xếp xong công việc, bà lập tức cầm “quà” vừa được nhận theo, hùng hùng hổ hổ đến nhà bà năm Triệu nói chuyện.

Hiện tại đã vào xuân, cũng sắp đến vụ mùa, người lao động bắt đầu bận rộn lên, vội vàng lao vào làm việc ở vườn rau nhà mình, nếu không sẽ không kịp, Triệu Kiến Quốc đã gọi Triệu Phong đi.

Triệu Kha đi theo chị cả vào phòng bếp, muốn hỗ trợ cho chị ấy một chút.

Nhưng Triệu Miên cái gì cũng không cho cô làm, vì vậy cô chỉ có thể ngồi trước bếp lò nhóm lửa.

Ánh lửa bập bùng chiếu lên trên mặt, Triệu Kha ngồi nhìn ngọn lửa sinh động đến quên trời quên đất.

Trong nguyên tác, Lý gia không hề chần chừ, Triệu Miên nhận thấy điều kiện nhà Lý Đại Thắng có thể hỗ trợ nuôi dạy Triệu Phong, hơn nữa Dư Tú Lan cũng không cấm cản gì, vì thế mới dẫn đến kết cục bi thảm của Triệu Miên.

Nhưng hiện tại, đối tượng Lý Đại Thắng không ngờ lại thất bại từ vòng gửi xe.

Muốn thay đổi tương lai dường như cũng không khó lắm.

Thế giới tiểu thuyết chỉ gói gọn trong những trang sách, hít thở trong sinh hoạt chân thật mới cảm thấy mọi thứ là hiện thực.

Triệu Kha thấy rằng, cô cũng không cần phải nhúng tay làm quá nhiều chuyện, gia đình cô hiện tại chắc chắn sẽ không rơi vào kết cục như trong nguyên tác.

Theo lý mà nói đây là chuyện tốt, như vậy là cô có thể yên tâm mà sống theo cách mình muốn, nhẹ nhàng trôi qua sinh hoạt “dưỡng già” bình đạm, nhưng…

Ngón chân bị đụng một cái, suy nghĩ của Triệu Kha bị cắt đứt, cô mới phát hiện ra lửa đã yếu dần, vội vàng bỏ thêm củi vào.

Ngọn lửa lại rực cháy lên một lần nữa, Triệu Miên tay chân lanh lẹ bỏ rau vào xào, sau đó rửa nồi, chờ nồi khô, cô ấy còn chẳng thèm nhìn mà cho vào nồi nửa muôi dầu.

Đến biểu cảm khi thấy cảnh này của đồng chí Dư Tú Lan Triệu Kha đều có thể tưởng tượng ra, lo lắng nói với chị mình: “Chị, mẹ biết mẹ buồn đó.”

“Mẹ quen rồi, xào món này không tránh khỏi phải tốn nhiều.”

Triệu Miên lấy thịt khô mà mẹ cất không nỡ xài cho vào nồi, mặt không đổi sắc xào xào nấu nấu.

Triệu Kha buồn cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play