Mà Lý Đại Thắng đảo mắt trái phải, hỏi người khi nào mới đến.
Dư Tú Lan bắt đầu thấy khó chịu.
Nhìn mặt? Nhìn cái gì mà nhìn? Làm như đi xem hát ca kịch không bằng.
Hơn nữa đây là một buổi xem mắt, nữ thanh niên độc thân chưa kết hôn chắc chắn là phải tránh mặt, nếu không vạn nhất gây ra hiểu lầm gì, không phải sẽ quậy ra chuyện lớn sao?
Có mẹ là dạng người này, không phải bốn sáu*, thì nhi tử cũng không thành thật nỗi.
*Không phải bốn sáu= không chính xác, không đáng tin cậy.
Bà năm Triệu hiểu rõ bà ta hơn Dư Tú Lan, lên tiếng giảng hòa: “Đừng gấp, đừng gấp, nếu như Đại Thắng với Tiểu Miên vừa ý đôi bên, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội gặp người thân của nhau, xem như hôm nay chưa nói gì đi.”
Bà mối đã lên tiếng, Lý Hội Kế gõ gõ điếu thuốc, nhìn vợ mình, nói: “Bà năm nói đúng đó, em gấp gáp làm gì.”
Mẹ Lý Đại Thắng nghe chồng mình nói thế, vội vã lên tiếng bổ sung ý: “Em là em thương con gái số khổ nhất, sớm nghe nói về tiền đồ của thứ nữ nhà chị, nên có hơi ghen tị, nghĩ đến sau này em cũng gọi chị một tiếng chị sui, đều là thân thích trong nhà, sợ không có cơ hội ra ngoài gặp.”
Bà năm Triệu làm mai mối nhiều năm, Dư Tú Lan cả ngày đều bận bịu xử lý những sự kiện mẹ chồng-nàng dâu trong thôn, làm muốn rục luôn rồi, sao lại không nhìn ra được chút tính toán cỏn con này của bà ta chứ.
Ấn tượng của hai người đối với buổi xem mắt này càng ngày càng nhạt, nhưng cũng phải đi xong trình tự, dù sao cũng là đồng bào với nhau.
Bà năm Triệu chuyển chủ đề nói với Dư Tú Lan: “Tú Lan, để Tiểu Miên dẫn Đại Thắng ra ngoài trò chuyện chút đi.”
Dư Tú Lan quay ra dặn dò Triệu Miên: “Tiểu Miên, con nhớ tiếp đón khách nồng nhiệt chút.”
Triệu Miên vốn không phải đồ ngốc, bản thân cô ấy không thèm để ý, nhưng nếu dính dáng đến em gái, thì bắt buộc phải để ý.
Chỉ là khí chất, ngoại hình cô ấy quá mức dịu dàng, chính vì vậy trước giờ mọi người đều nghĩ cô ấy dễ xơi.
Triệu Kha hiện tại đang đứng ở phòng bếp phía tây, Triệu Miên thì nghe lệnh dẫn Lý Đại Thắng đến dưới mái hiên nhà chính, tại đó có đặt một băng ghế, khi nắng đẹp gió mát cô ấy thường ngồi đây làm việc.
Nhưng mà Triệu Kha nãy giờ vẫn luôn nghe ngóng tình hình bên nhà chính, nghĩ rằng chị cả mình cũng sẽ không dẫn Lý Đại Thắng đi phòng bếp làm gì, vì thế lập tức dựa sát tường lách người đi vòng ra cửa sau, rồi chậm rãi quay trở lại phòng để tiện nghe lén.
Ai ngờ đâu, cửa trước lại không đóng, vào lúc cô đi đóng cửa sổ để che giấu hành tung, thì trùng hợp sao bắt gặp hai người trước khung cửa sổ.
Chương 14: Cao Lớn 5
Chị em hai mắt nhìn nhau, Triệu Kha kiểu: ... Đây là do hai chị em cô tâm linh tương thông hay là do cô xui xẻo vậy?
Xung quanh im ắng vài giây, Lý Đại Thắng đảo mắt lên xuống nhìn Triệu Kha, trong mắt chứa đầy sự cân nhắc.
Mặt cũng đẹp, nhưng khuyết điểm chính là quá cao, không được xuất sắc như chị cô, người xinh đẹp động lòng người kia mới phù hợp với thẩm mỹ của hắn, thế nhưng người này biết kiếm tiền lương, có thể xem xét cộng điểm.
Lý Đại Thắng bắt đầu nở nụ cười, cố làm nhìn mình tiêu sái chút mà hất hất tóc, chủ động phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này: “Ô, em gái xuất hiện rồi nè! Giới thiệu một chút, anh tên là Lý Đại Thắng.”
Ai là em gái mi?
Triệu Kha thật sự không biết nói gì, nhất là ánh mắt đánh giá người khác kia làm cô thấy cạn lời.
Triệu Miên nghe vậy cũng hơi khó chịu, khách sáo nói: “Anh Lý, đừng làm phiền em gái tôi nghỉ ngơi, chúng ta qua bên kia đi.”
Lý Đại Thắng không nhúc nhích, lại cười với Triệu Kha một cái, nói: “Nếu đã gặp nhau rồi, thì làm quen một chút, anh mời hai em đi tiệm cơm Quốc Doanh ăn nha.”
Trên mặt Triệu Miên không còn nụ cười dịu dàng nữa.
Triệu Kha cũng giống vậy cười như không cười.
Lý Đại Thắng tự tin đưa tay mời: “Ngồi chung nhé?”
Triệu Kha không đáp lại, cố ý lùi về sau một bước, đôi mắt nhìn vào tay đang ra hiệu mời của hắn.
Lý Đại Thắng cởi mở cười: “Ôi, đừng có xấu hổ, cứ tự nhiên đi, ha ha...”
Ánh mắt Triệu Kha theo cánh tay của hắn, chậm rãi dời lên mặt hắn, lông mày càng ngày càng nhíu chặt.
Ngón tay Lý Đại Thắng giật giật, lúng ta lúng túng rút lại, sau đó nâng lên, mất tự nhiên mà chỉnh tóc.
Mắt thấy hành động này của hắn, mặt Triệu Kha trực tiếp lộ ra mấy phần ghét bỏ, đôi mắt lặp lại quét dọc từ trên xuống dưới, hai chữ bắt bẻ viết đầy trên mặt, còn kém nói thêm một chữ “chậc” nữa thôi.
Vô thanh thắng hữu thanh*.
*Âm thanh(nói nhiều á) nhường cho sự im lặng
Cô rõ ràng là chưa nói một câu nào, nhưng Lý Đại Thắng lại thấy cực kỳ nhục nhã, mặt vì tức mà đỏ bừng như xuất huyết, hô hấp trở nên thô nặng hơn.
Mới có nhiêu đó thôi mà đã tức giận rồi sao…
Triệu Kha trong lòng thì đang chế nhạo, nhưng mặt ngoài bả vai sớm đã co lại, hai tay nắm lấy khung cửa sổ, tới gần chị cả mình, sợ sệt nói: “Chị ơi, anh trai này sao lại tự nhiên nổi giận rồi? Em sợ quá đi.”
Triệu Miên lập tức chắn trước người em gái mình, che chở vô điều kiện, nói “Anh Lý, em gái của tôi vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện lắm, anh đừng chấp nhặt với em ấy làm gì.”
Con nhóc ranh này mà chưa hiểu chuyện thì ông đây cùi!