Nhà của dì Đông không có con gái, cũng không nhịn được ganh tị, nói: “Bảo sao lão già Triệu gia không coi trọng được cơ chứ, đến mức thứ nữ nhà đó còn đặc biệt chạy từ công xã về mà, bọn tôi tiếc là không có điều kiện như thế, muốn làm cũng phải chịu điệu thấp một chút, có khi con trai còn không cưới được vợ nữa kia kìa.”

Đôi mắt của mẹ Lý Đại Thắng nheo lại, lặng lẽ dùng cùi chỏ thúc vào eo của chồng mình.

Lý Hội Kế cũng không có phản ứng gì khác, quay đầu đảm bảo rằng bà năm Triệu đã ngồi vững vàng, lập tức lái xe bò đi vào trong thôn.

Mẹ Lý Đại Thắng vừa nhìn về phía con trai, Lý Đại Thắng lập tức làm ra một cái nắm đấm tay, mười phần tiêu sái, vênh váo.

Bà ta thấy thế liền quay đầu về, con trai mình anh dũng, phong độ như thế, còn đang sợ không có ai xứng để gả cho hắn.

Vài phút sau, ở Triệu gia —

Triệu Phong đang ngồi bên giếng nước rửa rau, ngẩng đầu hô to: “Cha! Mẹ! Bà năm tới rồi nè!”

Khi Dư Tú Lan và Triệu Kiến Quốc nghe được âm thanh, lập tức rời nhà chính ra ngoài đón khách.

Trong phòng bếp, Triệu Kha đứng dậy khỏi bếp lò, núp sau cửa quan sát.

Ngoại hình của Lý Hội Kế nhìn rất trung thực.

Mẹ của Lý Đại Thắng từ lúc tiến vào sân nhà Triệu gia, mắt liền không chớp mà đánh giá xung quanh, khi tầm mắt đảo tới chiếc xe đạp dựng trên sân thì ngừng một chút, sau đó làm như không phải chuyện lạ gì mà dời đi chỗ khác.

Lý Đại Thắng:…

Không phải là do Triệu Kha có thành kiến gì, lông mày xếch, đôi mắt liếc xéo... Nhìn không trung thực như cha hắn cho lắm.

Trong khi đó thì Triệu Miên không tò mò chút nào, vô tư cầm gáo nước đi múc nước nóng.

Trong sân, bà năm Triệu đảm đương trách nhiệm giới thiệu hai nhà cho nhau, đầu tiên là nói tốt về Triệu gia cho nhà kia chút: “Thành viên trong nhà ai cũng thuộc đội sản xuất, thứ nữ còn là một công nhân, đừng nhìn trước đó vì nuôi ba đứa nhỏ đọc sách mà tốn nhiều của cải, từ nay về sau cuộc sống nhất định sẽ tốt hơn bây giờ.”

Lý Hội Kế hài lòng cười gật đầu.

Dư Tú Lan và đội sản xuất từng đi lữ đoàn* mở họp, đã từng gặp được Lý Hội Kế, bà lại là người sảng khoái, trực tiếp mời bà năm Triệu và ba người Lý gia vào nhà chính, rồi mới hô to về phía phòng bếp: “Tiểu Miên, mang nước ra mời bà năm Triệu với khách nè con!”

*Lữ đoàn: là một đơn vị biên chế của quân đội.

Một lát sau, Triệu Miên mang theo ấm nước và vài cái tách trà, đi vào nhà chính.

Cô ấy vừa xuất hiện, Lý Đại Thắng lập tức trợn tròn mắt ra nhìn, mắt tràn đầy kinh diễm*.

*Kinh diễm: bị kinh ngạc do thấy một cái gì đó quá đẹp.

Chương 12: Cao Lớn 3

Triệu Miên không nhìn hắn, sau khi chào hỏi mọi người, liền cúi đầu rót nước.

Bà năm Triệu khen: “Triệu Miên là một thiếu nữ hoàn mỹ của thôn chúng tôi đó nha, đã xinh đẹp lại còn hoạt bát, vẫn còn là học sinh cấp hai, ở trường tiểu học của đội sản xuất dạy học, rất được đám trẻ con choai choai yêu thích.”

Vợ chồng Lý gia nhìn về phía Triệu Miên.

Mẹ của Lý Đại Thắng mười phần bắt bẻ, khó tính khó nết, chắc chắn sẽ không chọn người xấu làm dâu, cười ha ha hết lời khen ngợi với Dư Tú Lan: “Chủ nhiệm Dư nuôi con gái sao mà khéo thế này. Lớn lên thật xinh đẹp.”

Ánh mắt Lý Đại Thắng nhìn chằm chằm vào mặt Triệu Miên, sâu trong đó là ngọn lửa cực kì nóng bỏng.

Có cảm giác như mặt Triệu Miên bị lửa của hắn đục cho mấy lỗ rồi.

Bà năm Triệu trực tiếp cười phá lên, trêu ghẹo, nói: “Trưởng nữ nhà chúng tôi da mặt mỏng, cậu trai này mau mau thu hồi tầm mắt lại đi.”

Mẹ Lý Đại Thắng nghiêng đầu nhìn thấy dáng vẻ không có tiền đồ của con trai, nặng nề ho một tiếng.

Lý Đại Thắng hoãn thần lại, chỉ là ánh mắt vẫn vô thức len lén nhìn về phía Triệu Miên.

Bà năm Triệu cười còn vui hơn khi nãy, mẹ Lý Đại Thắng cũng theo đó phụ họa cho bà ấy, cười ha ha.

Trong phòng bếp, Triệu Kha nghe được tiếng cười, nhíu mày.

Bầu không khí tốt đến vậy sao?

Một lát sau, cửa phòng bếp bị đẩy ra, người đến là Triệu Miên.

“Chị?”

Triệu Miên khẽ lắc đầu, “Mẹ bảo chị đi phòng của bà lấy chút đồ ăn trong tủ để chiêu đãi khách nhân.”

Vẻ mặt Triệu Kha không thay đổi, đi lấy đĩa trên kệ, đưa ra.

Bên ngoài sân, Triệu Phong đang xách nước nhìn thoáng qua chiếc đĩa trên tay chị cả, chột dạ quay đầu.

Ở nhà chính, Triệu Miên bưng một đĩa hạt dưa, đậu phộng ra đặt vào giữa bàn.

Không có kẹo tráng miệng.

Dư Tú Lan vô thức nhìn ra bên ngoài, quả nhiên thấy được Triệu Phong đang thò đầu ra nhìn.

Nhóc thúi nhìn ủ rũ, ĩu xìu như thế, chắc chắn chuyện xấu này là do nó làm.

Dư Tú Lan cũng không thể trước mặt khách mà dạy dỗ lại nhóc ranh này, vì thế bà chỉ hít sâu một hơi.

Triệu Kiến Quốc ngồi ở bên cạnh, ông chào mời khách như không có chuyện gì xảy ra.

Đầu năm nay, lấy hạt dưa, đậu phộng ra chiêu đãi khách đã là rất tốt rồi, người nhà Lý gia cũng không thể thấy mình bị xem nhẹ.

Mẹ Lý Đại Thắng đập đập hạt dưa lên bàn, liếc ra ngoài cửa, hỏi:”Chủ nhiệm Dư, nghe người trong thôn nói, thứ nữ nhà chủ nhiệm hình như đã quay về rồi, đúng không? Sao tới giờ vẫn chưa gọi ra cho chúng ta nhìn mặt?”

Bà ta vừa dứt lời, trong phòng lập tức yên tĩnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play