Triệu Kha yên tâm, chỉ cần chị cô không bị lay đổ, thì dễ nói rồi.
Có điều chắc chắn cô phải tốn không ít sức, để tránh đồ tốt cho chó ăn.
Triệu Phong cái gì cũng không biết, còn đang một mình một người đứng trong sân vừa thở hổn hển vừa quét rác.
Triệu Kha vẫy vẫy tay như gọi cún con gọi cậu lại.
Triệu Phong ném cây chổi, hứng thú bừng bừng chạy tới.
Triệu Kha nhích lại gần, ghé vào tai cậu nói mấy câu, sau khi nói xong còn vỗ vỗ vai cậu.
Triệu Phong không nghĩ ngợi gì lập tức đồng ý, chuẩn bị sẵn sàng ra trận.
Cha mẹ đều ở nhà chính, Triệu Kha đi tới bên cạnh cửa, quan sát một chút, thấy đồng chí Dư Tú Lan đang đưa lưng về phía cô, thế là lặng lẽ nháy mắt với cha, ra hiệu cho ông ra đây một chút.
Triệu Kiến Quốc liếc mắt qua nhìn vợ, ho nhẹ một tiếng, hơi mất tự nhiên, nói: “Tú Lan, em thấy đó, hai đứa con gái nhà mình trở về, anh đến phòng bếp xem xem, đêm nay nên làm gì...”
“Làm gì có việc cho anh làm.”
Triệu Kiến Quốc mặc kệ sự từ chối của bà, đứng dậy đi phòng bếp.
Triệu Kha và Triệu Phong ở trong phòng Triệu Phong ngoi đầu lên.
Triệu Kha thúc giục em trai: “Đi nhanh đi.”
Triệu Phong thành thạo chạy đến phòng của cha mẹ
Cùng lúc đó, một nhà ba người Lý Hội Kế đang trên đường đến thôn Triệu.
Hai vợ chồng ngồi xe bò, còn Lý Đại Thắng đã sửa soạn chỉn chu, gọn gàng thì đạp một chiếc xe đạp riêng.
Trên xe bò, mẹ Lý Đại Thắng không hài lòng nói: “Tại sao bà năm Triệu lại không giới thiệu thứ nữ nhà đó cho Đại Thắng chứ?”
“Nếu như đã giới thiệu được trưởng nữ, thì sao có thể đến phiên thứ nữ được, hơn nữa...” Lý Hội Kế đang cưỡi xe bò rít một điếu thuốc: “Người ta đi làm công ăn lương, sau này phỏng chừng sẽ gả cho người nội thành.”
“Người nội thành thì có gì hay? Con trai em chắc chắn sẽ không kém bọn họ nửa phần.” mẹ Lý Đại Thắng nói năng hùng hồn, lý lẽ: “Ngược lại là Triệu gia của bà ấy, ai cũng biết là tiền nhà đó đều đổ vô nuôi ba đứa con đọc sách, không có vốn liếng gì, con trai nhà chúng ta đi xem mắt với con gái nhà đó, là phước phần của bọn họ.”
Lý Hội Kế phì phèo khói thuốc: “Em biết nhà máy khó vào cỡ nào không? Trong khi đó thứ nữ Triệu gia còn tự lực mà tiến vào, độ khó phải nói là tăng lên gấp bội.
“Vậy thì chứng minh được gì, số phận sinh ra là con gái, tương lai cũng phải kết hôn thôi, sau đó bảo con bé đó chuyển công tác của mình sang cho Đại Thắng rồi ở lại trong thôn sinh con dưỡng lão cho chúng ta, vậy thì Đại Thắng cũng là người nội thành rồi, vừa đẹp.”
Chương 10: Cao Lớn 1
Lý Hội Kế im lặng quất đánh cưỡi xe bò, không đáp.
Nếu có chuyện tốt như vậy, thì nhà ai không vui chứ, đáng tiếc, “Hôm nay đối tượng xem mắt là trưởng nữ, hơn nữa, có khi cô thứ nữ cũng không có ở nhà...”
Ba thành viên của Lý gia đã đến cửa thôn Triệu trước nửa tiếng so với thời gian thỏa thuận.
Những người phụ nữ ở dưới gốc cây hòe còn đang mường tượng về cậu đối tượng kia, khi thấy có người xuất hiện, tất cả đều quay đầu nhìn chằm chằm, đánh giá người của Lý gia, đặc biệt là nhân vật trung tâm - Lý Đại Thắng.
Lý Đại Thắng đúng thực là rất cao lớn, dáng dấp tuy có hơi bình thường, nhưng điểm cộng là người ta chạy xe đạp đến đây, làm nổi bật lên tinh – khí – thần* của hắn, hoàn toàn không giống với những thanh niên bình thường trong thôn.
*Tinh – khí – thần: tinh hoa hội tụ hơi thở tâm thần thanh tịnh. Ở đây cứ hiểu là khí chất toát ra mùi tiền cho dễ.
Là một thanh niên rất tốt.
Mẹ của Lý Đại Thắng cố ý đẩy hai cái giỏ ra sau, chờ đến khi tất cả những người phụ nữ trung niên của thôn Triệu này đều thấy được đồ vật mà nhà mình mang theo, mới chịu bước xuống xe bò, đi đến bên cạnh bà năm Triệu, nhiệt tình nói: “Bà năm, chờ lâu rồi phải không? Mau mau lên xe bò ngồi.”
Bà năm Triệu nhẹ nhàng cười, đáp: “Cũng không lâu lắm, nãy giờ tôi vẫn luôn tán gẫu, trò chuyện với mọi người mà.”
Mẹ của Lý Đại Thắng đỡ bà ấy lên xe, rồi làm bộ vô ý đẩy hai cái giỏ lại vào trong.
Những người phụ nữ ở đây nhìn qua, nhưng hai cái giỏ căn bản đã bị khăn che lại không thấy rõ được gì, vì vậy chỉ có thể người này nháy mắt ra hiệu người kia, thì thầm đoán già đoán non.
Dì Đông trước giờ chẳng để mặt mũi của ai vào mắt, thế là nhanh mồm nhanh miệng hỏi: “Đây chỉ là buổi xem mắt thôi mà cũng phải mang quà theo ư?”
Mẹ của Lý Đại Thắng trông rất thận trọng về vấn đề này, thật ra là trong lòng đang cực kỳ đắc ý, nói “Cũng không phải chuyện gì to tác, lần đầu tiên đến nhà thăm hỏi, nếu như đi tay không thì kì lắm.”
Mặc kệ là dạng quà cáp gì, vào đầu năm nay, vật chất thiếu thốn, chỉ đi xem mắt thôi mà vẫn mang theo quà được, thật sự khó lường.
Nhóm người phụ nữ nghe thế, đặc biệt là người có con là con gái, ánh mắt cũng bắt đầu ghen ghét lên.
Bà năm Triệu suốt quá trình nãy giờ khóe miệng đều giương cao, nếu nhà của Lý Hội Kế săn sóc để tâm đến như vậy, thể diện của bà ấy cũng theo đó mà tăng lên.