Tô Lệ Mai bên cạnh cũng hâm mộ nói: “Hiện tại điều kiện nhà Triệu Phong đã đứng số một số hai trong đội sản xuất rồi, đi hai chiếc xe đạp, ba trăm khối, cha vừa làm việc còn vừa khám bệnh, mẹ tại đội sản xuất tiểu học làm giáo viên, chị cả làm việc tại nhà máy, chị hai là chủ nhiệm phụ nữ, mình Triệu Phong mỗi ngày cũng có thể kiếm được nhiều công điểm nhất.”

Tô Lệ Mai càng nói lại càng ghen tị.

Thực ra cũng có rất nhiều người nghèo trong thành phố không có cơm ăn, chẳng hạn như gia đình của Phương Tĩnh, trước khi cô ấy đến thôn Triệu cũng chưa từng ăn được bữa cơm no bụng nào, cuối năm phát lương thực, trong nhà thậm chí còn gửi thư để cô ấy gửi về chút đỉnh.

Trang Lan cũng không tốt hơn cô ấy là bao, nhưng nếu có thể kết hôn với Triệu Phong, về sau nhất định có cuộc sống tốt hơn cô nhiều.

Phương Tĩnh nghiêng đầu nhìn Trang Lan, mắt tràn ngập sự đố kị.

Tô Lệ Mai có chút ghen ghét, nhìn Trang Lan nói “Triệu Phong là con trai duy nhất trong nhà, những thứ này tương lai mai sau đều thuộc về cậu ta, nếu có thể gả cho cậu ta, cậu về sau nhất định rất có phúc.”

Trang Lan cắn cắn môi, lông mày cũng cau lại.

Phương Tĩnh thấy được, không khỏi xùy một tiếng, “Có lợi như vậy còn khoe mẽ sao? Thật là dối trá.”

Tô Lệ Mai không vui, “Cô nói ai dối trá?”

Phương Tĩnh “Liên quan gì đến cô”

Trang Lan ngăn giữa Tô Lệ Mai và Phương Tĩnh, nghiêm túc giải thích với Phương Tĩnh: “Tôi không phải có lợi còn khoe mẽ, tôi chỉ cảm thấy lời Lệ Mai nói không đúng hoàn toàn. Nh Triệu Phong rất coi trọng con gái, nhà bọn họ nói không chừng sẽ không giao hết cho con trai.”

Phương Tĩnh cười lạnh, “Làm sao có thể?”

Trang Lan cũng biết mình nghĩ như vậy có chút kỳ quái, cho nên vừa rồi mới biểu hiện như vậy.

Trước kia cô ấy vẫn nghĩ cả thế giới ai cũng giống nhà mình, con trai mới là trân quý nhất, con gái là cỏ, là bảo mẫu, là công cụ để “bán” ra ngoài làm lụng khi cần lấy lại tiền.

Nhưng nhà Triệu Phong lại dường như không giống thế.

Trang Lan lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ: “Có thể hay không thể, nhìn xem thôi.”

Triệu Phong tựa hồ cảm giác được cái gì, quay đầu nhìn về phía thanh niên trí thức, sau đó dùng sức vẫy tay.

Bọn Chu Kiến Nghĩa trông thấy nhóm nữ thanh niên trí thức bên cửa sổ, liền ồn ào hướng về phía cậu, Triệu Phong đỏ mặt, nhào tới đánh bọn hắn.

Một đám thanh niên đương độ tuổi trẻ xô xát với nhau, cười giỡn toe toét.

Trang Lan hâm mộ đứng nhìn, cô ấy ghen tị Triệu Miên một cô gái lại được người nhà che chở, cũng thật sự hi vọng nhà bọn họ khác biệt.

Ít nhất cũng hãy nói cho cô ấy biết, thế giới này không hỗn loạn rối tung như cô ấy đã từng thấy trước kia.

Khoảng năm giờ, không ít ống khói trong thôn đã bắt bắt đầu bốc lên cao..

Triệu Phong gọi đám người dừng lại, muốn về nhà nấu cơm.

Những người khác còn thấy chưa đã, Chu Kiến Nghĩa lầm bầm: “Chị hai cậu là nữ, vốn nên là cô ấy nấu, chúng ta lại chơi thêm một hồi đi.”

Triệu Phong đẩy hắn ra, “Cậu đem mấy lời này nói trước mặt chị hai của tôi đi.”

Chu Kiến Nghĩa không dám, chỉ có thể nhìn theo Triệu Phong đạp xe rời đi.

Triệu Phong về đến nhà, thò đầu ra nhìn xung quanh, chỉ có Triệu Kha ngồi trên chiếc xe đạp kia yên lặng đứng ở trong sân, lo lắng trên mặt lập tức chuyển thành ý cười.

Trở về kịp thời, cha mẹ vẫn chưa về.

Cửa sổ phòng Triệu Kha đóng chặt, đột nhiên có giọng nói chợt truyền tới, “Nhớ lau sạch sẽ, đừng để mẹ bắt được điểm yếu của em.”

Triệu Phong hiểu được, vui vẻ đỗ xe đạp đàng hoàng xong, vừa nấu cơm vừa ngân nga bài hát nào đó, đem hai chiếc xe đạp lau chùi đến sáng bóng.

Dư Tú Lan và Triệu Kiến Quốc trở về trước giờ cơm tối, ngay lập tức đến thẳng chỗ để xe đạp.

Triệu Phong còn tra dầu cho xe đạp, mạnh dạn đi qua đi lại xung quanh hai người.

Chương 118: Chủ Nhiệm Triệu Lần Đầu Đi Làm 3

Dư Tú Lan quả nhiên không tìm được chút sai sót nào để nói cậu.

Vào bữa tối, người một nhà ngồi lại với nhau, nói về tình trạng của Triệu Miên, cả nhà đều mỉm cười.

Triệu Kha thuận miệng nói về việc rơi xuống nước, “Chị con dường như quên là chị đã cứu co, mãi luôn đè nén chuyện này lại trong lòng.”

Dư Tú Lan cả giận, “Sao nó lại không nói? Người một nhà cả giấu giếm cái gì, tâm tư sâu kín như vậy”

Nhưng tính tình của Triệu Miên chính là như thế, cả nhà đều hiểu rõ.

Mà Dư Tú Lan nhắc lại những chuyện cũ này cũng không khỏi thấy tức giận, “Bà nội của con kìa, bị bó chân như vậy, nhưng việc gì cũng làm, rõ là làm trâu làm ngựa hầu hạ ông con cũng thôi đi, còn cầu xin những người phụ nữ khác cũng giống bà ấy làm vậy.”

“Mẹ cũng đã nói cả mấy trăm lần, bà không có thời gian làm mấy đầu việc trong nhà, liền chờ mẹ và cha con đi làm trở về để làm, bà ngược lại tốt rồi, sợ bà ngoại của con, không dám nói mẹ, lại sợ mẹ để cha con đi làm mấy cái này, cuối cùng chỉ toàn âm thầm giày vò chị của con.”

Sống cũng không thể cứ mãi nhắc lại chuyện cũ đã qua, nhưng Dư Tú Lan nói chuyện, Triệu Kiến Quốc không dám nói tiếng nào.

Mẹ ruột của mình, ông quả thực không thể làm gì bà, mà nếu ông càng tỏ rõ lập trường nghiêng hẳn một bên, bà cụ sẽ càng ghét vợ và con gái của ông hơn, cũng chỉ có thể thầm đối xử tốt gấp bội với Dư Tú Lan cùng hai cô con gái.

Triệu Phong là người huởng lợi, cũng không dám ngóc đầu lên, đành cúi đầu ra sức ăn cơm

Dư Tú Lan nhìn mà giận, mắng một tiếng “Bộ mất mùa có nạn đói à”

Triệu Phong lập tức ăn chậm lại, cười cười lấy lòng với mẹ ruột.

Dư Tú Lan tức giận, lại không kìm được mà lau nước mắt, “Sông ở chỗ đó cạn hơn một chút, bên dưới tổ sản xuất đã đào một cái rãnh sâu, nếu nhảy xuống nhất định sẽ chết.”

Trong tiểu thuyết, đứa bé này quả thực không còn, mấy người trong Triệu gia đều vô cùng sốc.

Có lẽ đây chính là nhân quả.

Triệu Kha vỗ sau lưng bà, “Hiện tại chẳng phải vẫn tốt sao, sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn nữa.”

Dư Tú Lan xấu hổ khi khóc trước mặt con gái, dùng sức sụt sịt mũi, cố nén nước mắt, “Chị và con được cứu trở về, đều phát sốt, nhưng chị con bị nặng hơn con, bà ngoại con bảo chị con bị hoảng hồn, mỗi ngày đều cấu lưng nó, mẹ mới bảo mấy vết xanh sau lưng chị con nhất định là do bà véo thành, bà vẫn không thừa nhận.”

Chút cảm xúc nho nhỏ vừa dâng lên của Triệu Kha lập tức đứt gãy, không khỏi giật giật khóe miệng.

“Các con đừng có không tin.” Dư Tú Lan đi chệch rồi còn không biết, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Mẹ có chứng cứ, khi Thuyên Trụ vừa tới nhà chú Kiến Phát của con, cả đêm đều ầm ĩ lên, sau lưng cũng bị bà bóp véo xanh hết lên, mọi người đều biết hết.”

Triệu Kha hoài nghi hết mức với cái căn cứ không có cơ sở khoa khoa học này.

Nhưng mà đồng chí Lưu Tam Ni cũng thật là toàn năng.

Bà ấy không ở trong thôn, mà trong thôn vẫn có truyền thuyết về bà ấy..

Triệu Phong tò mò, “Sau lưng anh Thuyên Trụ cũng có mấy vết xanh sao?”

Dư Tú Lan “Chắc chắn có.”

Triệu Phong tò mò đến mức, ngày hôm sau khi bắt đầu làm việc đã cố ý tới gặp Thuyên Trụ, hỏi: “Anh Thuyên Trụ, trên lưng anh có mấy vết xanh không?”

Triệu Thuyên Trụ nghe cậu hỏi mà không hiểu chuyện gì, trên khuôn mặt chất phác tràn đày sự mờ mịt hoang mang, “Hả”

Triệu Phong đảo mắt nhìn sau lưng anh ấy, “Tôi có thể nhìn một chút không?”

Triệu Thuyên Trụ ““

Chân tay luống cuống, không biết có nên tự ôm lấy mình không.

Anh ấy tất nhiên rất ngại cởi quần áo trước mặt mọi người cho Triệu Phong nhìn, tay loạn chân bận liền vội vàng chui vào trong ruộng.

Triệu Kha, với tư cách là chủ nhiệm phụ nữ, không thể rời khỏi sản xuất, hôm nay được phân công bắt đầu làm việc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play