Bà ấy miệng mồm nhanh nhảu, môi trên môi dưới vừa chạm nhau một cái, có đôi khi đâm thẳng vào chỗ đau của người khác.
Hai nhà lại là hàng xóm, thường xuyên xảy ra mâu thuẫn vì chuyện này chuyện nọ.
Thím Tôn khó chịu, cũng không nhẫn nhịn, đáp trả: “Bà nói tiếng nữa, tôi xé nát miệng bà ra.”
“Bà coi bà kìa, đùa giỡn chút xìu cũng không biết.” Dì Đông cả mặt đều mất hứng.
Thím Tôn liếc bà ấy. .
Chị dâu Thường Sơn ở bên cạnh hòa giải, đổi chủ đề: “Vậy cái giấy cam đoan kia, có tác dụng thật à?”
Khi các thành viên trong đội sản xuất có tranh chấp, thì lúc hòa giải cũng đã từng ký rồi, nhưng sau này có thể cãi nhau vẫn là cãi nhau, nên mấy người phụ nữ đều có chút nghi ngờ.
Lúc này Triệu Kha và Triệu Phong đạp xe xuất hiện ở cửa thôn, mấy người phụ nữ có người dò xét xe nhà bọn họ, có người hỏi giấy cam đoan.
Triệu Kha cũng thản nhiên nói cho bọn họ nghe một chút.
Về phần có ích hay là không, cô nói rất thẳng thắn, “Những thứ này, chắc chắn tốt hơn việc không có rất nhiều, bằng không thì có lí lẽ để nói mà lại không hợp tình hợp lí được.”
Cô nói như thế, mấy người phụ nữ đều nhao nhao gật đầu.
Triệu Kha phải đến đội ủy ban để nói chuyện với đại đội trưởng, sau khi đi khỏi chỗ gốc hòe già thì chia tay Triệu Phong ở ngã tư.
Bên cạnh giếng nước ở đại viện, có hai người đang gánh nước.
Người thanh niên vào tháng năm cũng chỉ mặc loại áo vải thô, hai cánh tay cường tráng lộ ra bên ngoài, lúc lắc tay cầm qua lại, cơ bắp trên cánh tay căng phồng nở ra.
Ở bên cạnh, cô gái có làn da hơi rám đen xấu hổ không dám nhìn.
Khi người thanh niên đổ nước cố ý chừa một phần đáy, khi cầm lên thì nước đổ ra cánh tay, liền lấy lí do không tiện lau đi, nhờ cô gái giúp hắn lau.
Cô gái ỡm ờ nửa đẩy, nửa lau cho người thanh niên, động tác rất nhẹ.
Nam thanh niên thấy ngứa cánh tay, trêu chọc cô gái, “Sao em lại sờ anh?”
“Ai sờ anh chứ”
Cô gái tức giận giơ tay định đánh anh ta, mới đánh hai cái, tay cô gái đã bị một bàn tay to lớn khác nắm trong lòng bàn tay.
Cô gái giãy thoát mãi, giãy không ra, nên trừng mắt nhìn nam thanh niên.
Nam thanh niên không buông tay, nhìn chằm chằm cô gái cười ngây ngô.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt càng lúc càng dịu dàng, cô gái cuối cùng xấu hổ quay đi chỗ khác, nhưng cũng không có ý muốn rút tay ra, để mặc nam thanh niên nắm chặt.
Bầu không khí càng ngày càng mập mờ
“Anh tư Vương, Đông Ny, múc nước à?”
Một giọng nữ cởi mở bỗng nhiên xuất hiện, làm hai người giật nảy mình, lập tức tránh ra.
Nam thanh niên nhìn trái nhìn phải như con ruồi mất đầu, ánh mắt rơi vào miệng giếng, nắm lấy tay cầm, nhanh chóng lắc lắc thật nhanh.
Mà Đông Ny kéo nhẹ quần áo, lại chỉnh bím tóc một chút, gương mặt xấu hổ đỏ thẫm, “Ài nha” giậm chân một cái, vội vàng chạy đi.
“Ấy”
Triệu Kha một tay vịn xe đạp, một tay giơ lên muốn gọi cô ấy, nhưng Đông Ny chạy đi quá nhanh, bóng người cũng không còn.
Cô liền chuyển hướng sang một người khác ở đây, nghi ngờ nói, “Hai ngươi không phải cùng nhau đi múc nước sao? Sao cô ấy không đợi anh?”
Người thanh niên được Triệu Kha gọi là “Anh tư Vương”, tên là Vương Tương Bình.
Vương Tương Bình xù lông lên, dùng tốc độ cực nhanh phủ nhận, “Không có, chúng tôi không có cùng đi.”
Vậy à?
Triệu Kha nhướng mày, chỉ vào cái thùng rỗng treo bên trên giếng, “Anh tư, chưa có múc nước lên đây.”
Vương Tương Bình lúc này mới phát hiện mình lắc cái thùng rỗng, vội buông tay, tranh thủ thời gian nhặt hai cái thùng nước trên mặt nước lên, “Đủ rồi, tôi đi đây.”
Triệu Kha nhìn bóng lưng khả nghi của anh ấy, buồn cười.
Hàng xóm cùng đi múc nước với nhau, có cái gì mà không thừa nhận được đâu.
Rõ ràng là có tật giật mình.
Triệu Kha nói về chuyện công xã với Triệu Tân Sơn.
Chương 116: Chủ Nhiệm Triệu Lần Đầu Đi Làm 1
Triệu Tân Sơn không ngờ cô sẽ xử lý như thế, nếu chuyện này giao cho ông ta, ngoài chứng tỏ việc giao hàng đến nhà máy vòng bi đã kết thúc ra thì ông ta không thể nghĩ thêm được cái gì khác.
Không chỉ ông ta, mà có lẽ đại đa số mọi người đều sẽ xử lý như thế.
Dù sao thì quả thật không có cách nào tốt cả.
Kết quả hiện tại đã là tốt nhất trong khả năng của bọn họ rồi.
Triệu Tân Sơn thản nhiên đổ cho “Tâm tư nữ nhân cẩn thận”, khen Triệu Kha hai câu, nói: “Đội sản xuất không sao, con về nhà trước đi.”
Triệu Kha cũng không từ chối, về nhà thay bộ quần áo khác, duỗi thẳng hai tay hai chân nằm dài trên giường.
Thoải mái
Triệu Phong không về nhà, cậu đạp xe đi khoe khoang.
Chiếc xe đạp đầu tiên mà nhà bọn họ mua là để cho Triệu Kha thuận tiện đi lại, là số tiền do cả nhà tích góp bớt ăn bớt uống tích góp vào, lúc ấy vẫn còn nợ một chút, về sau đã có thể dùng tiền lương của Triệu Kha trả lại.
Triệu Phong chỉ là thỉnh thoảng mới có thể được đạp, còn phải cõng đồng chí Dư Tú Lan.
Bây giờ đã không giống vậy nữa, nhà bọn họ đã có hai chiếc.
Mặc dù không phải của cậu, nhưng cậu chắc chắn mình có rất nhiều cơ hội để đạp xe rồi.
“Bận đi bận về tôi với chị hai mỗi người một chiếc, nếu không phải tôi đợi chị hai thì trong nửa giờ tôi đã có thể đạp trở về rồi.”
Chu Kiến Nghĩa đưa tay sờ đầu xe đạp, hâm mộ nói: “Cho tôi mượn lái một chút thôi.”
Những người khác cũng muốn thế, ba hoa không ngừng nói lời tốt đẹp..
Triệu Phong rất vui vẻ, hất cằm, “Mọi người chưa từng đạp xe, cẩn thận một chút, đạp hỏng rồi thì mẹ tôi sẽ không buông tha các người.”
Càng sẽ không buông tha cho cậu.
Bọn người Chu Kiến Nghĩa vẫn còn sợ hãi với một Dư Tú Lan lớn giọng, nhao nhao cam đoan.
Về phần vì sao không phải là Triệu Kha không buông tha cho bọn hắn, Triệu kha không dễ chọc thì đúng là không dễ chọc, nhưng cô lại rất hào phóng, xưa nay sẽ không vì mấy thứ này mà tính toán, lại còn dẫn bọn hắn theo chơi.
Tất nhiên, cũng sẽ thường xuyên cõng nồi thay cho cô.
Triệu Phong sợ có quá nhiều người nhìn thấy, mẹ ruột cậu sẽ phát hiện ra, nên cùng bọn người Chu Kiến Nghĩa di chuyển đến con đường nhỏ phía sau khu thanh niên tri thức.
Để bảo vệ lốp xe đạp, mấy tên thanh niên đã nhanh chóng đá mấy cục đá trên đường đi, sau đó mới phấn khích lao lên xe đạp.
Bọn hắn tranh nhau ai lên xe trước, tranh nhau đến kịch liệt, cuối cùng Triệu Phong phải chỉ định thứ tự, lúc này mới chịu bỏ qua..
Triệu Phong cả chặng đường đều vịn lấy chỗ ngồi phía sau xe, “Người té không quan trọng, không được làm hỏng xe.”
Hết lần này tới lần khác, bọn Chu Kiến Nghĩa đều hoàn toàn đồng ý, lái đến vui vẻ, cũng hết sức cẩn thận.
Bọn hắn khá ồn ào, làm nhóm thanh niên trí thức nghe thấy, liền ra cửa sau nhìn xem.
Ở bên nam thanh niên trí thức, Lưu Hưng Học và Đặng Hải Thư rõ ràng ghen ghét, còn muốn nói với thanh niên trong thôn “Chưa thấy qua việc đời, cũng chỉ là một cái xe đạp.”
Lâm Hải Dương vốn dĩ ban đầu cũng cười ha hả ngồi xem trò vui với bọn hắn, nhưng khi nghe vào tai mấy lời này thì có chút khó chịu, quay lại chỗ Phó Hàng.
Phó Hàng đang đọc ghi chú, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Thế giới có nhiều mặt, chúng ta cũng là đến nông thôn để nhìn thế giới. Chỉ là sinh ra ở thành phố, nhìn thấy được những mặt khác, chứ không có nhảy ra khỏi tầm nhìn hạn chế của mình, có tư cách gì để cười nhạo người khác”
Lưu Hưng Học và Đặng Hải Thư lập tức mặt đỏ tía tai, xấu hổ giận dữ không chịu nổi.
Mà Lâm Hải Dương cũng đột nhiên hiểu rõ sao mình lại khó chịu rồi, liên tục gật đầu, “Mục đích thanh niên trí thức xuống nông thôn vốn chính là muốn dạy kiến thức cho nông dân, cùng nông dân học tập nông nghiệp, cùng nhau cải tiến kỹ thuật trong nông nghiệp mà.”