Cô ngoài mặt rất bình tĩnh, nhưng khi đi ngang qua Triệu Thuyên Trụ, cũng nhịn không được nhìn vào lưng của anh ấy.
Cuối cùng là có vết xanh hay là không?
Mà Phó Hàng đứng bên cạnh nhóm thanh niên trí thức bắt đầu làm việc, trông thấy Triệu Kha, liền vô thức chú ý hơn, phát hiện cô cứ luôn nhìn một nam thanh niên cao lớn chất phác khác, trong lòng không hiểu sao lại khó chịu.
Công việc gần đây nhất chủ yếu là cấy dặm và làm cỏ, mọi người ai nấy đều đi đến khu vực bản thân được phân công.
Liên quan đến kỹ thuật, Triệu Kha không rành, cũng chỉ có thể làm cỏ.
Phải vuốt dọc theo các rãnh luống, mỗi lần nhặt cỏ nhặt ở hai đầu luống, một luống bên trái một luống bên phải.
Triệu Kha vừa mới đi đến, nhìn thấy cỏ liền cúi người nhặt, tốc độ cũng rất nhanh.
Bên trái luống của cô là Triệu Bình Bình, Triệu Bình Bình là chị ruột của Triệu Thuyên Trụ, trước đó từng giúp Triệu Kha lấy phiếu.
Triệu Bình Bình đã nhiều lần bước lên nhặt lấy cỏ cô làm rơi, cuối cùng cũng lên tiếng nhắc nhở: “Triệu Kha, em không nhặt sạch cỏ.”
Triệu Kha quay đầu lại, trông thấy Triệu Bình Bình đứng bên trong luống cô phụ trách, trong tay còn cầm một cọng cỏ rất lớn, ngượng ngùng sờ mũi, “Cám ơn chị, chị Bình.”
Triệu Bình Bình cười, “Không có chuyện gì, nếu không nhặt sạch sẽ, em coi như mất toi công rồi.”
Thế là Triệu Kha làm chậm lại, nhìn cẩn thận, nhưng mà xoay eo qua lại, vừa mới xoay tới lui một cái, cô đã chịu không nổi rồi.
Nhất là mặt trời lại đang từ từ lên cao, trên đầu cô còn đội một chiếc mũ rơm rộng vành, mồ hôi trên đầu chảy xuống ròng ròng, bụi cùng mồ hôi trộn lẫn với bùn đất vương trên mặt, nhìn hết sức chật vật.
Triệu Phong qua đây xem cô, đứng trên mặt đất ở xa xa hô to với cô: “Chị cứ từ từ làm, có thể làm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, chút nữa em qua giúp chị.”
Xung quanh liên tục vang lên tiếng cười, có người nữ trực tiếp cười nhạo Triệu Kha: “Học sinh Ny chắc không làm được rồi ha.”
Bây giờ Triệu Kha đã có thể hiểu được cảm giác của thanh niên trí thức, chỉ cười khổ.
Cô vừa nóng vừa mệt, cũng không quan tâm hình tượng, giữa tiếng cười của mọi người quỳ xuống, học theo mấy xã viên, bò xuống nhổ cỏ.
Lạy trời lạy đất, cũng không tính là đầu gối mềm.
Nhưng mà eo đúng là cũng không còn mệt mỏi tới vậy nữa rồi.
Còn về tốc độ, cưỡng cầu không được rồi, cô xác thức làm việc không được.
Một lát sau, Triệu Vân Vân mặc bộ quần áo cũ vào, đi trên ruộng hỏi ai đó, dựa theo hướng người đó chỉ mà vào trong ruộng kiếm tìm.
Nhưng cô ấy tìm hồi lâu, cũng không tìm thấy Triệu Kha, đành hô một tiếng: “Triệu Kha”
“Hả.”
Chỉ cách chỗ Triệu Vân Vân đứng có vài luống, người đang sử dụng cùng lúc tứ chi hướng về phía trước lập tức ngồi dậy, giống như con chuột đất đột nhiên từ trong đất ngoi đầu lên.
Triệu Vân Vân không nghĩ tới đây lại là Triệu Kha, nhìn cả mặt bẩn thỉu của cô, cười to: “Em nhìn em làm kìa, ha ha ha”
Triệu Kha đặt mông ngồi xuống đất, lấy mũ rơm xuống vừa quạt vừa yếu ớt hỏi cô ấy: “Sao chị lại tới đây?”
Triệu Vân Vân hiếm khi thấy được bộ dạng chật vật này của cô, lại cười, đi tới bên người cô, lúc ngồi xuống còn thuận tay nhặt một gốc cỏ, kiêu ngạo nói: “Chị đến xem trí thức Phó.”
Triệu Kha nhìn về phía xa, căn bản không nhìn rõ được ai với ai, nhưng cô chắc chắn được một điều, “Trí thức Phó mới xuống nông thôn không lâu, làm việc chưa chắc đã năng suất hơn em, chị đi tới xem anh ấy, không sợ hình tượng trong lòng sẽ tiêu tan sao”
Ai làm ruộng mà không đầy bụi đất.
Nam chính thì sao, nam chính làm ruộng còn có thể nổi bật như hạc giữa bầy gà hay sao?
Triệu Kha thử tưởng tượng một chút.
Núi xanh xa xa, gió Tây thổi liễu, thanh niên tuấn mỹ nhã nhặn lao động, mọi cái nhấc tay nhấc chân đều như bước ra từ tranh vẽ.
Điên hết rồi.
Chương 120: Chủ Nhiệm Triệu Lần Đầu Đi Làm 5
Triệu Vân Vân nghe cô miêu tả, bịt lỗ tai lại, lắc đầu liên tục như lục lạc, “Chị không nghe chị không nghe, em mau thu lại mau thu lại nhanh.”
Triệu Kha thấy trì hoãn đủ rồi, lại đeo mũ rơm lên: “Từ giờ phút này, gu thẩm mỹ của em chính là các anh nông dân cơ bắp rắn chắc, làn da đen bóng của chúng ta, em ca ngợi vẻ đẹp hình thể to lớn của người dân lao động, sức mạnh tràn trề với vẻ đẹp rắn rỏi của họ.”
Triệu Vân Vân: “...”
Triệu Kha chậm rãi di chuyển lên trên, “Chị muốn xem tri thức Phó thì nhanh đi đi, càng chậm trễ nữa thì càng vỡ mộng thêm.”
Triệu Vân Vân vốn cũng không phải thật sự đến vì thanh niên trí thức Phó, hiện tại lại càng không muốn đi nữa, nhỏ giọng thầm thì: “Chị giúp ngươi nhặt cỏ đằng trước.”
Triệu kha hết mực cảm kích, “Công điểm của ngày hôm nay, em chia một nửa cho chị.”
Triệu Vân Vân khinh thường, “Hôm nay em kiếm được nổi sáu công điểm chắc?”
Triệu Kha cũng không biết, đáp lại lời cô ấy: “Chị đừng có xem thường sáu điểm này, đều là từng giọt từng giọt mồ hôi đấy.”
“Hừ.”
Triệu Vân Vân hùng dũng oai vệ đi đến đầu ruộng. .
Triệu Kha nhìn bóng lưng của cô ấy, hi vọng chút nữa cô ấy còn có thể tùy tiện như vậy tiếp.
Triệu Vân Vân tới nơi, quay lại bắt đầu nhổ cỏ.
Không có gì bất ngờ xảy ra cả, mảnh đất nuôi dưỡng ra người dân lao động cuối cùng cũng sẽ đánh bại tất cả những kẻ mạnh miệng.
Triệu Vân Vân cũng quỳ xuống.
Không bao lâu sau, hai quỷ lười biếng đụng đầu nhau, “Ai ui!”
Triệu Kha cùng Triệu Vân Vân lấy tay che đầu, nhìn thẳng nhau, yên lặng vài giây đồng hồ, sau đó cười tới không dừng nổi “Ha ha ha ha ha”
Cười xong, Triệu Vân Vân nhỏ giọng nói: “Những xã viên khác không mệt mỏi sao?”
Triệu Kha: “Làm việc thì sao không mệt được, bọn họ chắc là đã quen rồi.”
Ai da
Triệu Vân Vân cầm cục đất lên, lại bóp nát nó, thở dài: “Cứ thế này một hồi nữa thì chị chạy trốn mất.”
Triệu Kha ngồi trong ruộng, trong mắt toàn thấy đất và cây con, và những người nông dân đang tản bộ trong ruộng, “Nếu có thể cơ giới hoá thì tốt rồi, hoặc là mua thuốc trừ sâu với phân hóa học, cũng đâu cần phải làm cỏ từ luống này sang luống khác như thế.”
“Mấy cái đó tốn hết bao nhiêu tiền, đội sản xuất của chúng ta đâu có tiền.”
Đúng vậy, không có tiền.
Nghèo thì chỉ có thể liều mạng làm việc thôi.
Triệu Kha đứng dậy, phủi đất trên đầu gối xuống, đi đến luống tiếp theo.
Giữa lười biếng và tiếp tục nghĩa khí, Triệu Vân Vân cực kì khó khăn mới ra được quyết định chọn lựa nghĩa khí, theo sau cô đến đầu luống kế tiếp. .
Tới gần giờ tan tầm giữa, hai người lại gặp mặt lần nữa, trở về bằng những bước chân nặng trĩu.
Triệu Vân Vân: “Buổi chiều chị không tới nữa đâu.”
Nghĩa khí của cô ấy đối với Triệu Kha chỉ tới đây thôi.
Triệu Kha gật gật đầu, “Công điểm ngày hôm nay, em chia chị một phần tư.”
Triệu Vân Vân tức giận, “Không phải nói một nửa sao?”
“Chị là người chấm công, một công điểm cũng không thể chấm sai, chị tới lúc sáng, chứ không phải tới ngay từ đầu, em chia chị một phần tư, đã rất hào phóng rồi.”
Triệu Vân Vân tức giận đến thở hổn hển, trên khuôn mặt đỏ bừng có chút tàn nhang bị phơi nắng càng đỏ hơn.
Triệu Kha vươn tay chạm vào vai cô ấy, ngón tay khác lại chị xuống mặt đất dưới chân bọn họ, “Nhìn thấy mồ hôi em rơi rồi chứ, mỗi giọt đều phải tính.”
Triệu Vân Vân đẩy tay cô ra, tức giận đùng đùng đi về trước, còn chú ý dưới chân không muốn dẫm lên mầm cây non.
Trên con đường bên cạnh đồng ruộng, từ xa có một chiếc xe đạp chạy đến.
Đằng trước là một nam thanh niên trẻ tuổi, trên người mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn được cắt may cẩn thận, tóc chải ngược ra sau, còn đeo một cặp kính cận.
Lúc này nam thanh niên thở hồng hộc, tóc tai cũng có chút rũ xuống thành từng sợi.