“Vậy thì tốt rồi.” Triệu Kha lấy tiền từ trong túi đeo ra, đưa tới trước mặt Phương Húc.
Phương Húc lại nhìn Triệu Miên, lần này không có đẩy ra, nhận lấy.
Sau đó, mấy người họ vừa ăn vừa nói chuyện, Triệu Kha đều luôn chú ý tới trạng thái của hai người này, Triệu Miên vẫn rất bình thường, Phương Húc cũng không có biểu hiện rõ ràng nào khác.
Mà Triệu Phong suốt quá trình đều vô tâm vô lo chỉ càn quét cơm, không suy nghĩ nhiều.
Thôn Lý
Lại thêm một đêm Lý Đại Thắng không trở về, trong lòng vợ chồng nhà kế toán Lý không yên, ầm ĩ cãi vã cả đêm, ngày thứ hai làm xấu mặt nhau.
Đại đội trưởng Lý nhận được tin tức do con trai mình Lý Đại Phú kêu người mang về, nghiêm mặt đến nhà của kế toán Lý, báo cho bọn hắn biết Lý Đại Thắng đã vào cục cảnh sát rồi.
Mẹ Lý Đại Thắng lập tức kêu khóc: “Nhà họ Triệu kia đáng chết ngàn lần, hại con trai ta, ta muốn liều mạng với bọn hắn”
Kế toán Lý không có biểu hiện kịch liệt như bà ta, nhưng biểu tình của hắn cũng là tràn ngập hận thù.
“Liều mạng? Khoan nói đến việc các người có lí hay là vô lí, bà thực sự có can đảm đi liều mạng sao? Coi như bà dám liều mạng đi, người trong thôn Triệu chỉ là vật trang trí thôi sao? Bà đến kiếm chuyện, người nhà họ Triệu có thể bỏ qua cho các người sao?”
Đại đội trưởng Lý nhìn biểu cảm của hai người, phiền chán tột cùng, “Nói đúng ra, là hôm qua con trai các người tới quấy rầy Triệu Miên, Triệu Miên mới đi báo cảnh sát.”
Mẹ của Lý Đại Thắng muốn nói, con trai của bà ta coi như là đến quấy rầy Triệu Miên, thì Triệu Miên cũng nên chịu đựng lấy, không được báo cảnh sát, nhưng bà ta không dám nói.
Trong thôn, đại đội trưởng giống như là hoàng đế vậy, nói một thì không dám làm hai, rất có quyền uy.
Bây giờ lời hắn nói ra nghiêm khắc nặng nề, vợ chồng kế toán Lý cũng không dám làm loạn nữa.
Mà Lý Đại Phú còn cố ý nói về sự thay đổi thái độ của công nhân đối với Triệu Miên vào sáng hôm nay.
Là do Triệu Kha góp sức ở bên trong.
Đại đội trưởng Lý ngày hôm qua đã nhìn ra, con nhóc ở thôn Triệu kia không phải loại đèn đã cạn dầu.
Ông ta không muốn đắc tội người khác, sau này sẽ ảnh hưởng đến công việc trong xưởng của con ông ta, lỡ mà hại con trai ông mất việc thì biết làm sao được?
Thế là, ông ta nghiêm túc răn dạy vợ chồng Lý kế toán: “Đừng cho là tôi không biết các người đang nghĩ gì, đã sớm gặp mặt rồi, lại không chịu đi tìm, đợi tới khi nhìn cô nương Triệu gia đó lên làm công nhân, lại muốn tới cắn thịt người ta xuống, xem xem có còn lương tâm hay không.”
“Cũng đã bồi thường rồi, còn ký cả giấy xác nhận, sao còn muốn nhốt con của tôi lại?”
Mẹ của Lý Đại Thắng lau nước mắt, hiện tại bà ta cũng hối hận, nhưng đã muộn màng rồi..
Bà ta nhìn thì đáng thương, nhưng những chuyện bà ta làm lại chẳng đáng được người khác đồng tình chút nào.
Đại đội trưởng Lý quay sang kế toán Lý, cảnh cáo: “Triệu gia ký những thứ kia chính là để giữ lại làm bằng chứng, để các người về sau quản tốt con trai mình. Trong tay bọn họ cầm xác minh, nếu lên công xã báo cáo ngươi, chỉ cần báo một cái, thì cái danh kế toán này ngươi cũng không làm được nữa rồi.”
Tiếng khóc lóc của mẹ Lý Đại Thắng đột nhiên im bặt, vội vã hỏi: “Còn đi báo cáo sao?”
Nếu đến cả công việc cũng mất, thì nhà bọn hắn thật sự coi như xong đời rồi.
Kế toán Lý cũng khẩn trương hỏi: “Đội trưởng, có thể nghĩ biện pháp được không, để bọn họ đồng ý đừng đi báo cáo.”
“Tôi có thể nghĩ biện pháp gì được, còn không phải chính các người tạo nghiệt.”
Thật ra thì đại đội trưởng Lý xem chừng, Triệu gia hẳn là cũng có chút cố kỵ, dù sao thì cô nương kia về sau vẫn còn ở công xã, còn phải đi lấy chồng.
Chương 114: Chủ Nhiệm Triệu Có Một Chiếc Radar Nhỏ 3
Nhưng mà ông ta sẽ không nói những lời này ra, mắc công gan của nhà kế toán Lý lại to hơn, nên liền dùng giọng điệu tồi tệ nói: “Tôi trích chút thời gian đến thôn Triệu chào hỏi một chút, các người về sau cũng tránh xa người ta ra, đừng có lên vội rước lấy hận thù của ngườ khác, lỡ mà lại chọc giận người ta, dù không muốn đi báo cáo cũng sẽ đi báo cáo.”
Kế toán Lý nghe xong, cúi đầu khom lưng, “Được được được, chúng tôi về sau sẽ tránh xa.”
Đại đội trưởng Lý đã nói xong việc, chuẩn bị đi.
Tiếng khóc của mẹ Lý Đại Thắng lại vang lên, sốt ruột vội vã hỏi: “Đội trưởng, vậy Đại Thắng nhà chúng tôi phải làm sao đây”
“Cũng không cần nghĩ cách cứu hắn ra, để hắn ở bên trong chịu giáo huấn thêm mấy ngày đi.”
Đại đội trưởng Lý nói xong, cũng rời đi không quay đầu lại.
Ông ta không chịu giúp đỡ, hai vợ chồng cũng không có cách nào khác, nhưng lại lo lắng cho Lý Đại Thắng, định lên công xã thăm.
Xe đạp không có, bọn hắn chỉ có thể mượn xe bò trong thôn.
Người trong thôn Lý đều biết Lý Đại Thắng bị bắt, tất cả mọi người đều xa lánh bọn hắn, nhất là nhà có khuê nữ, sợ cũng bị nhà bọn hắn làm hỏng thanh danh của cô nương người ta, trông thấy hai vợ chồng đều đi đường vòng.
Có xã viên có xe ba gác, trong nhà cũng có khuê nữ, mặc dù cho mượn xe ba gác, nhưng thời điểm nữ nhân nhà bọn họ thu dọn đồ đạc, lạch cạch lạch cạch, thái độ lộ rõ nóng nảy không kiên nhẫn.
Trước kia những người này đều nịnh bợ nhà bọn hắn, bây giờ lại trở thành như vậy.
Vợ chồng kế toán Lý cực kỳ khó xử, nhưng vẫn phải trưng ra khuôn mặt tươi cười.
Lại còn có dầu thêm vào lửa.
Lúc bọn hắn đi ngang qua nhà của Lý Bảo Cường, mẹ của Lý Bảo Mạnh đang mắng con dâu: “Con lừa lười biếng, đến một quả trứng cũng không biết đẻ, còn không làm việc để nuôi tốn cơm hả”
Nhưng khi bà thoáng nhìn thấy vợ chồng kế toán Lý trên đường, lập tức ngừng chửi bới, đi vào trong phòng.
Để lại cô con dâu một mình cúi đầu rơi lệ, lặng lẽ lấy sức đẩy cối xay.
Mẹ Lý Đại Thắng giận đến đau phổi, “Đáng đời bà ta đoạn tử tuyệt tôn không con không cái.”
Bà ta còn muốn quất bò, lại bị kế toán Lý dập tắt, “Quất hư rồi bà đền được hả? Bà có thể làm trâu bò được sao? Bà đáng tiền con bò sao?”
Bò là tài sản của tập thể, nếu có thiệt hại nào, thì cả đội sản xuất đều sẽ đánh lưng bọn hắn.
Mẹ Lý Đại Thắng ngồi trên xe ba gác, khóc cho “số khổ” của bản thân, nhưng kế toán Lý thì chẳng hề để tâm đến bà ta.
Đi đượcc nửa đường, hai vợ chồng đụng phải hai anh em Triệu Kha đang đi xe đạp, bọn hắn vô thức cúi đầu, quay mặt đi.
Triệu Kha mắt vẫn nhìn thẳng đạp xe đi qua, ngay phía sau là Triệu Phong.
Mẹ Lý Đại Thắng nhìn chiếc xe đạp của nhà mình như một cơn gió càng lúc càng đi xa, đột nhiên lại khóc dữ dội hơn.
Mà Triệu Phong sau khi đã đạp xe đi xa, quay đầu nhìn lại nói: “Cha mẹ của Lý Đại Thắng có phải đang muốn đi gặp Lý Đại Thắng không? Bọn hắn liệu có đi gặp chị Miên Miên không nhỉ?”
“Bọn hắn không dám.”
Dưới gốc cây hòe già ở thôn Triệu
Phụ nữ chị em ngồi chung một chỗ với nhau, đều đang thảo luận “tình hình chiến đấu” hôm qua khi đại đội trưởng dẫn người đến thôn Lý.
Dì Đông chậc chậc cảm thán “Người có học làm việc có khác, có thể đòi nhiều tiền tới vậy, bây giờ nhà Dư Tú Lan xem ra đã lên hương rồi.”
Bà ấy nói điều này như thể đó là chuyện gì vui vẻ lắm.
Mấy người phụ nữ hai mặt nhìn nhau, thím Tôn nói: “Anh em Triệu Kha đã lên công xã rồi, không biết người chị cả kia giờ sao rồi, thật không ngờ Lý gia lại là loại người này, xém chút nữa đã đẩy Đông Ny nhà tôi vào hố lửa rồi.”
Dì Đông cười ha ha, “Người ta có thể coi trọng Đông Ny nhà bà, bà còn coi là thật.”