Ngay ở lúc em gái phập phồng, gần như sắp chìm xuống, lúc cô ấy cũng gần như hỏng mất, kỳ tích, Triệu Kha vươn tay nhỏ, bắt được nhánh cây…

Sức lực của cô không đủ lớn, không có cách nào kéo Triệu Kha lên, chỉ có thể dùng hết toàn lực nắm chặt nhánh cây không buông tay, cho đến khi có người lớn nghe động tĩnh, nhảy vào trong sông cứu, mới ngã vào trong nước.

Chuyện quan trọng như vậy… Sao cô lại quên mất?

Nhất định là em gái không nỡ cả đời cô đều sống ở bóng ma, không thể tự kềm chế…

Triệu Kha nhìn cảm xúc của chị không phải xấu, dùng khuỷu tay đâm đâm Triệu Phong.

Hai tay Triệu Phong đều ôm thịt vụn và trái cây cô Vu nhét vào, bị chị gái chọc, lập tức nhớ tới bọn họ còn có chuyện khác.

Triệu Kha đứng dậy: “Chị, buổi tối chị nghỉ ngơi cho tốt, em đẫn Triệu Phong đi tìm một chỗ ở.”

Cô Vu nói: “Nếu không hai chẹ em đều ở nơi này, để Triệu Phong đi theo con trai tôi ở nhà khách?”

Đương nhiên Triệu Kha không thể đồng ý với sắp xếp này, liên tục xua tay: “Công xã cháu quen, hơn nữa hai cháu ở cạnh nhau, không có việc gì.”

Cô nói xong, kéo Triệu Phong vội vàng rời đi.

Cô Vu không bắt người ở lại, chỉ có thể bất đắc dĩ trở về, dặn dò Triệu Miên: “Thân thể của cháu còn chưa khỏe, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Ngực Triệu Miên phồng lên, nằm ở trên giường, bình phục cảm xúc, mỉm cười đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm ngày đầu tiên, Triệu Miên chờ ở ký túc xá cô Vu, vẫn luôn không chờ được bóng dáng của Triệu Kha và Triệu Phong.

Vốn dĩ cô Vu nói muốn đi nhà ăn lấy cơm, lại tay không từ bên ngoài trở về, cổ động cô ấy: “Cháu trở về ký túc xá đổi một bộ quần áo, đi nhà ăn ăn cơm đi.”

Triệu Miên không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn đồng ý, chỉ là trước khi bước ra ký túc xá cô Vu, ngón tay nắm thật chặt, hít sâu rất nhiều lần, trước sau khó có thể bước ra một bước kia.

Cô Vu làm bộ không nhìn thấy, ở trên bàn giả vờ vội lung tung đùa nghịch, không đi thúc giục cô ấy.

Triệu Miên xây dựng trong lòng thật lâu, lúc đi ra, vẫn là theo bản năng cúi đầu, chờ nghênh đón tầm mắt khác thường của mọi người.

Nhưng mà không có gì.

Hàng xóm cô Vu là sư phó một phân xưởng khác, thấy cô ấy, nhiệt tình chào hỏi: “A, Triệu Miên, thân thể của cô thế nào?”

Triệu Miên ngơ ngẩn chớp mắt, ngơ ngác trả lời: “Không, không có việc gì, khá hơn nhiều.”

“Vậy được, mau đi nhà ăn ăn cơm đi.”

“Vâng, vâng.”

Một đường cô ấy đi từ khu người nhà đến ký túc xá tập thể, mỗi một người nhìn thấy cô ấy, đều cười chào hỏi với cô ấy.

Triệu Miên thụ sủng nhược kinh đáp lại.

Chờ tới trước cửa ký túc xá, Triệu Miên nghĩ, các bạn cùng phòng thường nói không thích nữ thanh niên không đứng đắn, cho dù các cô ấy dùng ánh mắt khác thường nhìn cô cũng bình thường.

Cửa mở ra từ bên trong, hai nữ công nhân kết bạn hữu thấy Triệu Miên, vui mừng: “Triệu Miên, cậu đã trở lại? Ngày hôm qua cậu không trở lại ký túc xá, chúng mình rất lo lắng.”

Nữ công nhân kéo cô đi vào, vài người bên trong đều chào hỏi với cô ấy, sau đó giống như thuận miệng nói đến chuyện mới mẻ xảy ra trên từng người thường lui tới.

Triệu Miên vừa thay quần áo vừa nghe các cô ấy nói chuyện, khóe miệng đều hơi cong.

Vài người chờ Triệu Miên đổi quần áo xong, kéo cô vừa nói vừa cười mà ra ký túc xá.

Ký túc xá hơi ít người, tất nhiên nhà ăn là người đến người đi, gần như là mọi người đều đi qua cổng lớn tan tầm hôm trước, ý nghĩa bọn họ từng thấy cô chật vật…

Nhưng đều gánh trợ thủ đắc lực của Triệu Miên, căn bản không để cô ấy do dự, trực tiếp đi lên đường đến nhà ăn.

Người đến người đi, người quen biết hay không, thấy Triệu Miên đều sẽ cười một cái lại đi ngang qua.

Người quen thuộc sẽ chào hỏi một cái, cười thúc giục các cô: “Sao đến muộn như vậy, nhà ăn sắp không còn đồ ăn rồi!”

Chương 112: Chủ Nhiệm Triệu Có Một Chiếc Radar Nhỏ 1

Nữ công nhân nhanh lôi kéo Triệu Miên chạy vào nhà ăn.

Không có người chỉ chỉ trỏ trỏ với Triệu Miên, mỗi người đều đang dùng tươi cười vuốt phẳng thấp thỏm của cô.

Chị Thôi cầm cái muỗng lớn, ở phía dưới thùng canh dùng sức múc, múc một muỗng tràn đầy hàng khô, đổ vào hộp cơm của cô, cười ha hả nói: “Ăn nhiều một chút, không có chuyện gì.”

Hốc mắt Triệu Miên hơi chua xót: “Vâng.”

Ngày hôm qua gần như tất cả mọi người trong xưởng đều nghênh đón hai khách nhân trẻ tuổi, bọn họ thành khẩn xin nhờ, xin bọn họ cười với Triệu Miên một cái, chỉ cần cười một cái.

Mà Triệu Kha và Triệu Phong đến từ lúc mặt trời lặn chạy đến lúc trăng lên, giờ này khắc này đang ngủ say ở nhà khách.

Ngày hôm qua Triệu Kha và Triệu Phong chạy hết nhà này đến nhà khác, phiền phức tới tận nửa đêm, lời hay ý tốt đều vắt óc nói hết ra, sức lực đã cạn kiệt, ngủ đến chín giờ mới mở mắt.

Bụng đói cồn cào khó chịu, Triệu Kha tỉnh lại ngồi ở trên giường, nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân đi qua đi lại.

“Triệu Phong”

Tiếng bước chân ngoài cửa dừng lại, giọng nói ngạc nhiên của Triệu Phong vang lên: “Chị hai, chị tỉnh rồi!”

Triệu kha xỏ giày vải vào, xuống giường mở cửa.

Triệu Phong cũng không lấy làm lạ với bộ dạng đầu tóc rối bời như bà điên vào sáng sớm của cô nữa, giơ tay lên, “Em mua bánh bao, cũng sắp nguội rồi.”

Triệu Kha để cậu vào trong, chải đầu lại, đi đến phòng rửa mặt công cộng để rửa mặt, trở về ăn bánh bao.

“Lúc nãy em có gặp một người, nhìn rất nhã nhặn, chị nói xem có phải người đó là con của cô Vu hay không?”

Cũng có thể.

Hầu hết người địa phương ở đây, kể cả công nhân trong nhà máy thì tính tình đa phần đều rất chất phác, Triệu Phong nói như thế, khí chất của người này nhất định rất khác biệt.

Triệu Phong trong lòng giật nảy, lại hỏi: “Chúng ta khi nào trở về?”

Triệu Kha gặm bánh bao, “Buổi chiều, chút nữa chị sẽ đến tiệm cơm Quốc Doanh mua vài món, giữa trưa mời hai mẹ con cô Vu đến ăn cơm chung.”

Giữa trưa, Triệu Phong cố ý đến trước cửa nhà máy để đón chị mình và cô Vu.

Triệu Miên từ đằng xa đã thấy không ít công nhân đang chào hỏi với em trai mình, khóe mắt có chút cay.

Người nhà là cảng tránh gió an toàn vĩnh cửu của con bé.

Triệu Miên đi đến bên cạnh em trai, giữa dòng người qua lại đến và đi, cùng cậu chờ cô Vu, lại thấy phá lệ yên bình.

Cô Vu chạm mặt với hai người, từ chối vài câu nhưng từ chối không được, liền đồng ý.

Triệu Kha đã đợi trước cửa tiệm cơm Quốc Doanh, từ xa xa vẫy gọi với bốn người.

Cô vu giới thiệu con trai với Triệu Kha.

Triệu Phong vui vẻ phấn khởi nói: “Thì ra người sáng nay em gặp đúng là con trai của cô Vu.”

Triệu Kha cũng không kinh ngạc, thuận miệng cười đáp một câu, “Thật là trùng hợp.”

Tiệm cơm Quốc Doanh là một quán nhỏ, trong phòng chỉ có bốn cái bàn.

Triệu Kha dẫn bọn họ đến ngồi bên cửa sổ, cầm lại chứng minh từ trong tay cô Vu, biết được báo cáo trong nhà máy đã bị hủy bỏ, lần nữa trịnh trọng nói lời cảm tạ một lần nữa.

Cô Vu nói với cô: “Không có gì, cũng không phải người ngoài với nhau.”

Triệu Kha thoải mái nói: “Em có quen biết với cô đi nữa, cũng không thể ăn hết cái lợi ném cái xấu đi như vậy được.”

Cô lúc nào cũng như thế, có chừng mực, sẽ không để những người xung quanh mình cảm thấy khó chịu trong lòng.

Cho nên khi Triệu Kha hỏi về tiền tiêm, cô Vu cũng không nói lời khách sáo nữa. .

Nhưng Phương Húc ngược lại theo bản năng liếc nhìn Triệu Miên đang lặng lẽ mỉm cười, từ chối: “Không có bao nhiêu tiền.”

Rađa của Triệu Kha lập tức dựng lên, cười híp mắt nói: “Tiền nhất định phải trả.”

Triệu Miên lên tiếng, nói tiền của đơn kê thuốc chích ngày hôm qua, “Trước khi rời khỏi chỗ đó đi vệ sinh, chị đã hỏi bác sĩ rồi, trên người chị mang theo không đủ tiền, vốn muốn ngày hôm nay đến đưa thêm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play