Người thôn Triệu cũng còn đỡ, người thôn Lý đều hơi kỳ quái, bọn họ lại dò hỏi ý kiến một cô gái trẻ tuổi.
Triệu Kha gần như không do dự: “Năm trăm, còn phải viết chứng minh và giấy cam đoan, chứng minh Lý Đại Thắng và chị của tôi Triệu Miên không có bất kì quan hệ gì, chỉ do vu hãm, bảo đảm về sau cả nhà các người đều không tới gần, quấy rầy cuộc sống của chị tôi Triệu Miên.”
Năm trăm… Chính là thật sự hoàn toàn đào rỗng của cải.
Nhưng vì mau chóng giải quyết, kế toán Lý khẽ cắn môi: “Được, năm trăm, các người sẽ không truy cứu Đại Thắng?”
Về phần viết thanh minh và giấy cam đoan gì đó, ông ta không để ở trong lòng.
Triệu Kha nhàn nhạt nói: “Tôi không truy cứu.”
Dư Tú Lan mở to mắt: “Không…”
Triệu Kiến Quốc hiểu thái độ của Triệu Tân Sơn, đè bà lại ngăn cản: “Nghe con gái.”
Dư Tú Lan không cam lòng buông tha Lý Đại Thắng như vậy, nín thở.
Đội trưởng thôn Lý sợ bọn họ đổi ý, còn nháo đến không để yên, nhanh nói: “Vậy định như vậy rồi, quay về lại suy nghĩ viết chứng minh và giấy cam đoan, cho bồi thường.”
“Hiện tại phải viết.”
Triệu Kha lấy ra giấy bút từ trong túi, đưa cho Triệu Tân Sơn: “Bác cả?”
Mọi người Triệu gia: “…”
Sao cô còn mang theo giấy bút?
Triệu Tân Sơn tiếp nhận, đi đến chỗ xe bò đó, lót ở trên xe bò bắt đầu viết.
Sau khi viết xong, Triệu Tân Sơn đóng nắp bút lại, đưa cho kế toán Lý.
Kế toán Lý nhìn một hồi lâu, mới ở dưới thúc giục của mọi người thôn Triệu, tay run rẩy viết tên lên.
Đến lượt mẹ Lý Đại Thắng, bà ta cứng rắn nói: “Tôi không biết viết chữ.”
Triệu Kha lại từ túi xách lấy ra một hộp mực đóng dấu: “Vậy ấn dấu tay.”
Mọi người thôn Lý: “…”
Mang cũng thật đầy đủ.
Mọi người thôn Triệu: “…”
Mực đóng dấu chỉ có đội ủy hội có, cô thuận tiện lấy ra từ đại đội khi nào?
Mẹ Lý Đại Thắng lại không thể kéo dài, không tình nguyện mà ấn dấu tay, tưởng tượng đến tổn thất năm trăm đồng vô ích, ngực đều bắt đầu đau.
Mà Triệu Kha còn chưa thỏa mãn, nhìn về phía đội trưởng thôn Lý: “Tôi còn muốn ông ký tên ở bên trên, đóng dấu đại đội các người.”
Đội trưởng thôn Lý nhìn Triệu Kha vài lần thật sâu, chỉ có thể đồng ý: “Được, hiện tại trở về đi.”
Mọi người nhà họ Triệu lườm vợ chồng kế toán Lý, buộc bọn họ lập tức trở về lấy tiền.
Vợ chồng kế toán Lý chỉ có thể kéo hai chân giống như tàn tật đi về thôn với bọn họ.
Những người khác của đội sản xuất thôn Lý đứng ở bờ ruộng, không đồng tình với kế toán Lý chút nào.
Nhà kế toán Lý không có năm trăm tiền mặt, cuối cùng dùng xe đạp trong nhà mới mua để một phần tiền, tất cả đều bị Triệu Kha yêu cầu, chứng thực ở trên văn bản.
Sau đó, Triệu Kha thu mấy tờ giấy hơi mỏng kia, nói: “Tôi sẽ đưa chứng cứ và bồi thường cho chị của tôi, do chị ấy quyết định tiếp tục truy cứu hay không.”
Vợ chồng kế toán Lý lập tức quýnh lên: “Sao mày có thể lật lọng?”
Ngay cả mọi người thôn Triệu đều ngoài ý muốn nhìn về phía Triệu Kha.
Triệu Kha rất vô lại: “Tôi là đồng ý rồi, hiện tại tôi đồng ý, ngày mai cũng sẽ đồng ý, khi nào hỏi tôi đều sẽ đồng ý. Nhưng có quan hệ gì với tôi, tôi có tư cách gì thay người bị hại không truy cứu?”
Dư Tú Lan nghe xong, toàn thân nháy mắt thoải mái, đúng vậy người khác có tư cách gì thay người bị hại không truy cứu.
Triệu Kha nhìn hai vợ chồng oán giận không cam lòng, bình tĩnh nói: “Các người bịa đặt dễ như trở bàn tay, nếu chúng tôi không ngăn chặn lấy ra chứng cứ có lực tới chứng minh đó là lời đồn. Mà mặc dù nhiều chứng cứ hữu lực bác bỏ tin đồn, cũng đã tạo thành tổn thương và ảnh hưởng không thể biến mất, vĩnh viễn sẽ có người thích xen vào chuyện của người khác, phỏng đoán ác ý, cười nhạo, nhìn chị của tôi chăm chú…”
Vợ chồng kế toán Lý làm người ích kỷ như vậy, tự nhiên không thể đồng tình.
Chương 110: Bảo Vệ 10
Triệu Kha cười lạnh: “Với loại người như các người nói cũng không hiểu, chúng tôi nói một chút là có thể hiểu được.”
Cô đứng ở giữa Triệu Phong và một anh họ to khỏe khác, phía sau là nhóm nông dân giơ gậy gộc lên.
“Đừng chọc vào tôi.”
Vẻ mặt của vợ chồng kế toán Lý thay đổi, hiển nhiên bị một cô gái giáp mặt dạy dỗ như vậy, đều rất khó chịu.
Mà Triệu Kha cáo mượn oai hùm xong, nhìn thoáng qua đồng hồ, không có lễ phép gì bỏ xuống một câu “Đi thôi”, xoay người ngồi lên xe đạp vốn thuộc về nhà kế toán Lý.
Vợ chồng kế toán Lý nhìn xe đạp càng ngày càng xa, lòng đều đang nhỏ máu.
Dư Tú Lan chậm một bước, nói với đội trưởng thôn Lý: “Đúng rồi, không cần lại gọi tôi là chủ nhiệm Dư, nữ chủ nhiệm thôn Triệu chúng tôi là con gái của tôi.”
Vài phút sau, bóng dáng mọi người thôn Triệu vênh váo tự đắc biến mất ở đội ủy hội thôn Lý.
Hôm nay đội trưởng thôn Lý bởi vì vợ chồng kế toán Lý làm mất mặt ở thôn khác, không có một chút thái độ tốt với bọn họ: “Còn không đi! Còn ngại không đủ mất mặt sao!”
Vợ chồng kế toán Lý xám xịt đi ra ngoài, ở trên đường lớn đánh một trận, lại khiến người trong thôn nhìn chê cười.
Triệu Kha muốn đi công xã thăm chị, hiện tại trời có hơi muộn, một mình cô lái xe khẳng định không an toàn, đã gọi Triệu Phong đạp một chiếc xe đạp khác, hai người kết bạn đi công xã.
Triệu Phong thường lui tới đạp xe đi ra ngoài, đều muốn khoe khoang đã lâu, hôm nay đạp rất nhanh, một lòng đều ở trên người chị cả ở công xã.
Hai người chạy tới công xã ở trước khi trời tối.
Triệu Kha đi ký túc xá, không nhìn thấy chị cả, mới biết được chiều nay Triệu Miên và Lý Đại Thắng lại xung đột ở khu người nhà.
Lý Đại Thắng bị tạm giam.
Anh ta xứng đáng.
Triệu Kha và Triệu Phong càng quan tâm tình huống của Triệu Miên hơn, vội vàng đuổi tới ký túc xá của cô Vu.
Triệu Miên thấy hai người đột nhiên xuất hiện, cực kỳ kinh ngạc: “Sao các em ở chỗ này?”
“Chị? Chị có khỏe không?”
Triệu Kha quan sát sắc mặt của chị, phát hiện tuy sắc mặt của cô ấy không tốt, tinh thần lại ổn định ngoài ý muốn.
Triệu Miên mỉm cười, ôn nhu nói: “Chị không sao.”
Triệu Phong đánh giá chị từ trên xuống dưới, nhìn đến một mảnh nhỏ xanh tím ở mu bàn tay cô ấy, tức giận: “Sao tay chị lại tím? Lý Đại Thắng kia đánh chị?”
Cô Vu bưng tới hai chén nước, đặt lên bàn, nói: “Con trai của tôi không để anh ta động thủ, đây là buổi sáng con bé phát sốt, kim tiêm vào.”
Triệu Phong đối mặt với cô Vu xa lạ, hơi câu nệ mà gãi đầu: “Thì ra là như thế này…”
Hai mắt Cô Vu nhìn Triệu Phong, xác thật là cậu bé đơn thuần.
Ba mẹ không trọng nam khinh nữ, em trai bảo vệ coi trọng chị, gia phòng nhà họ Triệu xác thật rất tốt.
Triệu Kha nói với Triệu Miên chuyện bọn họ tìm đến thôn Lý, lấy ra tiền trong túi cho Triệu Miên: “Xe đạp em cũng để lại một chiếc, ngày thường chị có thể đạp ở công xã, về đội sản xuất không cần đạp, vẫn là chúng em đón chị.”
“Các em mang về đi, chị không dùng, tiền em cũng nhận lấy, không cần cho chị.” Triệu Miên cũng đẩy tiền trở về, cảm xúc hạ xuống: “Khiến người trong nhà nhọc lòng vì chị rồi.”
“Đều là người một nhà, chị không cần nghĩ quá nhiều.”
Triệu Miên nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Khi còn nhỏ, chị suýt nữa hại em chết đuối, em còn ấn tượng không?”
“Hại chết?” Triệu Kha mờ mịt vài giây: “Không phải là chị cứu em sao?”
“Cái gì?”
Triệu Miên hơi luống cuống: “Chị chỉ nhớ rõ em bị đẩy đi, trong thôn cũng nói là người khác, không, không phải sao?”
Kỳ thật Triệu Kha ấn tượng không sâu với chuyện đã đã xảy ra khi đó, nhưng xác thật nhớ rõ: “Em bắt lấy nhánh cây của chị mà.”
Một câu thôi khiến ký ức của Triệu Miên bởi vì sinh bệnh mà quên đi chậm rãi thu hồi.
Cô ở bên bờ khóc lớn đuổi theo em gái, nhặt một cây nhánh cây liều mạng đưa cho em gái, rất nhiều lần suýt nữa cũng ngã xuống.