Triệu Miên ra sức giãy giụa, nhưng thân thể của cô suy yếu, căn bản không có sức lực chống lại Lý Đại Thắng.
Khu người nhà không ít người nhà ra nhìn hai bọn họ.
Ngày hôm qua chuyện của Triệu Miên ở nhà xưởng đã nháo đến ồn ào huyên náo, tự nhiên khu người nhà cũng đều nghe nói, bọn họ chỉ trỏ với hai người, không có bất kì kẻ nào đi lên giúp Triệu Miên.
Triệu Miên tứ cố vô thân: “Nếu anh không buông tôi ra, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát!”
“Em báo đi, em là người yêu của anh, bọn họ còn quản chuyện nhà này sao!” Bộ mặt của Lý Đại Thắng càng ngày càng đáng ghét, kiêu ngạo thấp giọng uy hiếp: “Tôi nói cho cô, tốt nhất cô thành thật mà nhận, nếu không người nhà cô, em trai em gái cô, đều đừng nghĩ an ổn…”
Em gái… Đừng nghĩ an ổn…
Đông!
Lỗ tai Triệu Miên như bị một cái búa tạ lọt vào, tiếng em gái thê lương cầu cứu trong mộng quanh quẩn ở bên tai cô ấy.
Chị —
Hai mắt Triệu Miên trào ra nước mắt, cả người không nhịn được mà run rẩy.
Chị —
Chị —
Lý Đại Thắng đắc ý: “Sợ rồi sao? Nếu không muốn em gái cô xảy ra chuyện…”
Triệu Miên đột nhiên bắt lấy tay Lý Đại Thắng, hung ác cắn xuống, dùng hết tất cả sức lực!
Nháy mắt máu tươi chảy ra.
Lý Đại Thắng đau đến kêu to: “A —”
Nhóm người nhà vây xem cả kinh mở to đôi mắt, không thể tin được Triệu Miên thoạt nhìn nhu nhược bỗng nhiên tàn nhẫn như vậy.
Lý Đại Thắng phủi tay, ném không ra Triệu Miên, mắng một tiếng “Kẻ điên”, rồi nâng một tay khác lên, đánh về phía cô ấy.
Phương Húc kịp thời xuất hiện, nắm lấy cánh tay Lý Đại Thắng, uốn về phía sau.
Đôi tay Lý Đại Thắng bị chế, lại muốn tung chân đá.
Phương Húc đá một chân vào chân của anh ta, đầu gối của Lý Đại Thắng đau đến uốn cong, nửa quỳ trên mặt đất.
Triệu Miên buông tay huyết nhục mơ hồ của Lý Đại Thắng ra, giơ tay lên, nặng nề mà tát anh ta một cái.
Lý Đại Thắng đau đến nhe răng trợn mắt, tuy hơi kinh hoàng vì Triệu Miên đột nhiên nổi điên, vẫn không sợ hãi rống to: “Cô là người yêu của tôi! Lại ngoại tình với người đàn ông này, gian phu! Tôi mới muốn báo cảnh sát bắt các người!”
Mẹ con bọn họ giống nhau thấp kém lại càn rỡ.
Thôn Lý, Triệu Kha đi về phía trước một bước, chất vấn: “Lý Đại Thắng và chị của tôi qua bà mối giới thiệu, ngày đầu tiên bà mối tới cửa đã từ chối, trước đó hai người căn bản không quen biết, bà nói bọn họ là người yêu, bọn họ bắt đầu từ khi nào?”
Mẹ Lý Đại Thắng đúng lý hợp tình: “Nhà các ngươi không đồng ý, nhưng nó và Đại Thắng nhà tao xem mắt, lặng lẽ làm người yêu!”
Triệu Kha tới gần một bước, chất vấn một câu: “Thời gian nào! Địa điểm nào! Gặp mặt mấy lần!”
Mẹ Lý Đại Thắng lui hai bước, ngoài mạnh trong yếu: “Người trẻ tuổi yêu nhau, sao tao biết rõ ràng như vậy!”
“Bà không nói, tôi nói!”
Khu người nhà nhà xưởng, lúc này Triệu Miên đã bị kích thích, đầu óc đặc biệt rõ ràng, cũng gằn từng chữ một mà nói: “Anh nói tôi là người yêu của anh, chúng ta sẽ bẻ xả rõ ràng!”
“Mười lăm tháng tư, nhà anh mang theo hai khoai lang bốn ngô lớn đến nhà của tôi xem mắt, ngày đầu tiên bà mối đã trở về, thôn chúng tôi đều có người thấy thôn các anh.”
Nhóm người nhà vừa nghe, lặng lẽ nghị luận: Không phải ba nhẫn một trăm đồng tiền sao?
“Mười bảy mười tám tháng tư, em gái tôi muốn chuyển công tác cho tôi, ở nhà làm công tác tư tưởng cho ba mẹ, cả nhà chúng tôi, đội trưởng đội sản xuất thôn chúng tôi… Tất cả đều có thể làm chứng, anh ở đâu?”
“Mười chín tháng tư, tôi ở…, anh ở chỗ nào?”
“Hai mươi tháng tư…”
……
“Hai ba tháng tư, buổi chiều, tôi và em gái đến công xã, rất nhiều người ký túc xá thấy, có thể làm chứng…”
“Ngày đầu tiên…”
Thôn Lý——
“Hai bốn tháng tư, chị của tôi nhập chức ở xưởng ổ trục, công nhân xưởng ổ trục có thể làm chứng.”
Chương 108: Bảo Vệ 8
Triệu Kha nói hướng đi từng ngày của Triệu Miên, mỗi khi nói xong một ngày, phía sau có người thôn Triệu phụ họa làm chứng.
Cô không ngừng chất vấn vợ chồng kế toán lý: “Lý Đại Thắng ở đâu, đang làm cái gì?”
Vợ chồng kế toán Lý bị cô ép hỏi á khẩu không trả lời được.
Hai chị em ở chung một không trung khác nơi, em gái bảo vệ chị, chị không cho phép có người ý đồ tổn thương em gái cô ấy.
Hai người vẫn luôn đếm tới trước một ngày, cuối cùng lời nói sắc bén, hùng hổ doạ người —
Triệu Miên: “Đội sản xuất có ghi chép đi làm, sao anh nói tôi và anh là người yêu!”
Triệu Kha: “Đội sản xuất có ghi chép đi làm, sao con trai bà là người yêu của chị tôi!”
Trong khu người nhà, máu tươi tàn lưu trên môi Triệu Miên nhiễm môi đến đỏ thắm.
Lý Đại Thắng nhìn máu đỏ trên môi cô ấy há rồi đóng, hàn ý bao phủ toàn thân, căn bản không mở nổi miệng.
Nhóm người nhà hai mặt nhìn nhau.
Logic rõ ràng, giằng co hữu lực, chẳng lẽ Triệu Miên thật sự là bị bôi nhọ?
Nhóm người nhà nhớ tới phỏng đoán của bọn họ với Triệu Miên, trên mặt bị xấu hổ đến sợ.
Phương Húc cũng cho rằng Triệu Miên nhu nhược, không nghĩ tới sẽ nhìn thấy một mặt long trời nở đất khác của cô hôm nay, so với lúc trước càng thêm không dời tầm mắt.
Thôn Lý, nhóm xã viên đội sản xuất thôn Lý luôn có người biết rõ ràng, ngày nào là Lý Đại Thắng ở trong thôn hay không.
Huống chi ghi chép đi làm cần phải chân thật, cho nên Lý Đại Thắng thật sự chạy tới dây dưa cô gái thôn Triệu, còn bôi nhọ trong sạch của người ta.
Nhà kế toán Lý làm việc thật sự không chân chính.
Đối xử với một cô gái như vậy, cũng quá thiếu đạo đức, không trách người thôn Triệu đánh lại đây.
Ánh mắt nhóm xã viên đội sản xuất thôn Lý nhìn về phía vợ chồng kế toán Lý hơi khinh thường.
Mẹ Lý Đại Thắng không logic rõ ràng như Triệu Kha, chịu không nổi ánh mắt người trong thôn, dưới đầu óc quay cuồng, nói ra câu trả lời nát nhất: “Có lẽ hai người là viết thư…”
Đội trưởng thôn Lý đều mất mặt thay vợ chồng bọn họ, ánh mắt nhìn về phía hai vợ chồng hận không thể đánh bọn họ.
“Bốp!”
Kế toán Lý đánh vợ một cái tát, tức giận khó nhịn: “Tôi còn tưởng thân thể của Đại Thắng thật sự không thoải mái, khẳng định là bà khuyến khích nó làm sai chuyện! Bà là muốn huỷ hoại nó cả đời sao!”
Mẹ Lý Đại Thắng khiếp sợ che mặt, sau đó ở dưới ánh mắt tàn nhẫn của ông ta, gục đầu xuống, cam chịu.
Đám người Triệu Kha mắt lạnh nhìn.
Kế toán Lý chuyển sang Dư Tú Lan và Triệu Kiến Quốc, mặt đầy áy náy nói: “Đều là tôi không quản giáo tốt người trong nhà, chủ nhiệm Dư, bà xem tôi bồi thường tổn thất cho mọi người, được không?”
Dư Tú Lan tức giận không thể tiêu giảm: “Về sau con gái của tôi ở xưởng ổ trục còn làm người như thế nào? Ông bồi thường được sao!”
Thái độ kế toán Lý hạ cực thấp: “Đúng, hành vi của Đại Thắng tạo thành tổn thương cho con gái nhà bà, như vậy, tôi… Tôi bồi thường ba trăm đồng, được chứ?”
Mẹ Lý Đại Thắng bỗng chốc ngẩng đầu: “Cái gì? Ba trăm đồng!”
Bà cả Triệu cũng ở bên cạnh kinh hô: “Ba trăm đồng đấy!”
Bà năm Triệu nhất thời thả lỏng, để cho bà ấy mở mồm được, vội vàng che lại một lần nữa.
Đội trưởng thôn Lý cho kế toán Lý một ánh mắt, kế toán Lý lập tức kéo tay vợ, để bà ta đừng lên tiếng.
Ngay sau đó, đội trưởng thôn Lý hảo ngôn hảo ngữ hoà giải: “Chuyện này xác thật là bọn họ không đúng, nhưng ba trăm đồng là toàn bộ gia sản nhà bọn họ, mọi người xem có thể cho qua hay không?”
Dư Tú Lan không vui: “Không bỏ qua được!”
Đội trưởng thôn Lý cũng biết vợ chồng bọn họ đang tức giận, lại hỏi Triệu Tân Sơn: “Đội trưởng Triệu, ông xem…”
Tầm mắt Triệu Tân Sơn lướt qua vợ chồng Dư Tú Lan, dừng ở trên người Triệu Kha: “Cháu thấy thế nào?”
Tất cả mọi người nhìn về phía Triệu Kha.