Khí thế Triệu Tân Sơn càng hung dữ: “Đương nhiên là có việc mới nói, ông gọi kế toán Lý ra, tôi nói chuyện với ông ta.”

Đội trưởng thôn Lý đảo qua mặt tức giận của mọi người thôn Triệu, suy đoán nguyên do bọn họ đến đây, hỏi: “Các ông tìm ông ấy làm gì?”

Triệu Phong tính tình hung bạo lên, giành mắng trước: “Các ngươi họ Lý hay sao mà dây dưa như vậy! Ông ta sinh ra đứa con trai khốn nạn, dám làm không dám nhận sao! Rùa đen rút đầu! Ra đây!”

Thanh niên trẻ tuổi khác nhà họ Triệu rối rít phụ họa: “Ra đi! Không ra chúng tao đập nát nhà mày!”

Đội trưởng thôn Lý nổi giận, quát hỏi Triệu Tân Sơn: “Thanh niên đội sản xuất các người không tôn trọng người lớn như vậy sao! Có giáo dưỡng hay không?”

“Thanh niên thôn chúng tôi không có giáo dưỡng? Nhà họ Lý các người mới không có giáo dưỡng!”

Dư Tú Lan đã sớm tức giận đến sắp mất đi lý trí, nếu không phải bị hai ba con Triệu Kha và Triệu Kiến Quốc một trái một phải giữ chặt, thì đều muốn xông lên cào người.

Biện pháp bà chửi kia, không dơ một chút, căn bản không đủ dùng.

Vóc dáng bà cả Triệu nho nhỏ, chui ra một chút, chống nạnh bắt đầu chửi: “***, cả nhà Lý Đại Thắng đều là ***, cút ra đây, ***…”

Bà già mắng quả thật khó nghe, thậm chí dần dần không khác gì công kích, nhóm xã viên thôn Lý tức giận đầy mặt, anh một lời tôi một câu mà mắng chửi nhau.

Bà cả Triệu căn bản không sợ bọn họ, lăn ngay tại chỗ, lăn đến đầu kia của thôn Lý, xã viên bọn họ rối rít lui về phía sau, sợ bị ăn vạ.

Hai bên đều không cam lòng yếu thế mà chửi đối phương, còn giơ đồ trong tay lên thị uy.

Như chỉ cần có người xúc động động thủ, đại chiến chạm vào là sẽ nổ ngay.

Dư Tú Lan bùng nổ tính khí căn bản không đủ xem ở bên trong.

Trong lúc nhất thời Triệu Kha chỉ cảm thấy giống như vào giới vịt, các loại cạc cạc cạc cạc cạc…

Lỗ tai cô đều bị bọn họ làm ồn đến điếc, hít sâu, tụ khí, quay đầu rống lên về phía Triệu Phong bọn họ nói: “Câm miệng! Lời còn chưa nói xong đâu!”

Mấy đứa tuổi xấp xỉ Triệu Phong như là đại ngỗng bị bóp chặt cổ họng, nháy mắt im tiếng.

Một số người lớn tuổi khác, khi còn nhỏ cũng không đi theo Triệu Kha chơi đùa, nhưng một tiếng quát chặn ngang của cô, ít nhiều cũng có cảm xúc, cũng héo xuống theo.

Lập tức, thôn Triệu này chỉ còn lại tiếng của bà cả Triệu hùng hùng hổ hổ.

Bà cả Triệu không xấu hổ một chút, Triệu Tân Sơn thấy không ngăn cản bà ta sẽ không ngừng, bất đắc dĩ nhìn thoáng qua bà năm Triệu.

Bà năm Triệu kéo cánh tay bà ta.

Bà cả Triệu ngồi dưới đất lại không mệt, đang mắng hăng say, đều không đổi hơi.

Bà cả Triệu bất đắc dĩ, chỉ có thể duỗi tay che lại miệng bà ta.

Lúc này, bà cả Triệu còn đang bị che miệng chửi “Ngô ngô”, cho đến khi kết thúc chửi, mới dừng lại.

Mà thôn Triệu không chửi nhau, tiếng nhóm xã viên thôn Lý cũng đều lục tục thấp xuống.

Tầm mắt Triệu Tân Sơn tìm kiếm ở giữa nhóm xã viên thôn Lý nửa ngày, không thấy được người muốn tìm, nâng giọng nói: “Hôm nay tôi không phải lấy thân phận đội trưởng đội sản xuất tới, mà là thân phận trưởng bối nhà họ Triệu ở chỗ này, thiếu niên nhà họ Triệu chúng tôi xúc động, nếu kế toán Lý lại không ra, bọn họ thật sự làm cái gì, tôi cũng không quản được.”

Lời nói đến lúc này, đội trưởng thôn Lý không thể không quay đầu lại hỏi: “Kế toán Lý đâu?”

Mọi người thôn Lý cũng đều quay đầu lại tìm, lúc này, tiếng của kế toán Lý mới vang lên ở phía sau người thôn Lý: “Tôi đây…”

Bên thôn Triệu này, không biết ai trào phúng một câu: “Thật đúng là rùa đen rút đầu.”

Kế toán Lý từ sau người chui vào trước, nhìn thấy người thôn Triệu nhiều như vậy, nhịn xuống.

Không xa nơi này còn có một nơi khác, ở giữa cách một loạt cây, nhóm phụ nữ thôn Lý đều làm việc ở đàng kia.

Chương 106: Bảo Vệ 6

Có xã viên chạy tới, nâng giọng kêu: “Mẹ Đại Thắng! Mẹ Đại Thắng! Bà mau qua đi, kế toán Lý nhà bà sắp bị đánh!”

“Gì?” Mẹ Lý Đại Thắng vừa nghe, nổi giận đùng đùng mà cầm cái cuốc trong tay lên, chạy ra bên ngoài.

Phụ nữ khác nghe thấy, cũng đuổi theo xem náo nhiệt.

Lúc này, bộ dáng cả người kế toán Lý vẫn rất giản dị: “Tôi mới đến, cái kia… Đội trưởng Triệu, chủ nhiệm Dư, các người tìm tôi có chuyện gì?”

Dư Tú Lan vừa nhìn thấy ông ta càng tức hơn, còn chưa há mồm, đã bị Triệu Tân Sơn đoạt lời: “Triệu Kha, cháu nói.”

Triệu Kha nhìn kế toán Lý chăm chú, trực tiếp hỏi: “Lý Đại Thắng đâu? Ông biết anh ta đi đâu không?”

Kế toán Lý trung thực nói: “Thân thể của nó không thoải mái, xin nghỉ hai ngày, nghỉ ngơi ở nhà.”

“Anh ta không ở nhà.”

Kế toán Lý nói: “Vậy có thể là đến nhà cậu của nó, cậu nó ở thôn khác.”

“Ông đang nói dối.” Ánh mắt Triệu Kha sắc bén: “Rõ ràng ngày hôm qua con trai của ông chạy đến xưởng ổ trục công xã dây dưa với chị của tôi Triệu Miên, còn cố ý bịa đặt, bôi đen thanh danh của chị tôi!”

Mọi người thôn Lý vừa nghe đã ồ lên, châu đầu ghé tai nghị luận.

Mẹ Lý Đại Thắng ra chú ý cho con trai, tính tình của Triệu Miên mềm yếu, làm ồn ào dọa một cái, không chừng ngay cả người cũng thừa nhận quan hệ của hai người ở trước nhà xưởng, nhưng Lý Đại Thắng không trở về, đoán chừng chính là còn chưa thành công.

Kế toán Lý cười gượng: “Hiểu lầm đi, Đại Thắng xác thật xin nghỉ bệnh, làm sao đến công xã…”

Triệu Kha lạnh giọng hỏi: “Ông lặp lại lần nữa, con trai của ông ở đâu?”

Bỗng nhiên mẹ Lý Đại Thắng từ bên cạnh xông ra, duỗi tay muốn đẩy cô.

Triệu Phong tay mắt lanh lẹ đẩy tay bà ta ra, nắm chặt nắm đấm, hung ác nói: “Bà thử đụng đến một ngón tay của chị tôi xem!”

Mẹ Lý Đại Thắng ngửa đầu nhìn thể trạng cậu cao lớn, lớn tiếng ồn ào: “Mày còn dám đánh tao sao? Tao cũng không sợ nói cho chúng mày, con trai tao ở công xã, nó đi tìm người yêu của nó, Triệu Miên chính là người yêu của nó sao?”

Cùng lúc đó, công xã Song Sơn, Triệu Miên truyền nước xong, nóng còn chưa hoàn toàn hết, người cũng suy yếu.

Cô Vu hoàn toàn phủ định Triệu Miên muốn trở lại ký túc xá của mình, để Triệu Miên về ký túc xá đơn của bà nghỉ ngơi trước: “Hiện tại cháu cần tĩnh dưỡng, vậy đến chỗ tôi ở đi, tôi để Phương Húc đi nhà khách ở.”

Trong xưởng có người thích xen vào chuyện của người khác, báo cáo vấn đề tác phong của Triệu Miên với giám sát can sự, cô Vu muốn đi áp chế, nói xong thì rời đi.

Triệu Miên không thể từ chối, chỉ có thể đến ký túc xá của cô Vu với Phương Húc.

Ký túc xá riêng ở khu người nhà trong nhà xưởng, lắm thầy nhiều ma, hai người đi cùng nhau đều có người đánh giá, nếu là trai đơn gái chiếc ở lâu trong phòng, đoán chừng muốn dậu đổ bìm leo với thanh danh của Triệu Miên.

Phương Húc bận tâm những việc này, khiến cho Triệu Miên chờ ở cửa trước một chút, anh ấy vào nhà thu thập giường đệm.

Triệu Miên nhẹ giọng đồng ý, đứng ở tại chỗ hơi cúi đầu.

Cô có thể cảm giác được càng ngày càng nhiều tầm mắt khác thường ở trên người, lưng như bị kim đâm.

Đột nhiên, một bàn tay to nắm chặt cánh tay Triệu Miên, dùng sức kéo.

Triệu Miên bị đau, thân thể lảo đảo.

Lý Đại Thắng tức giận chất vấn: “Người đàn ông kia là ai? Em và anh ta có quan hệ gì? Có phải em phản bội anh tìm người khác hay không!”

Hôm nay anh ta vẫn luôn ngồi canh ở gần ký túc xá, vừa rồi thấy Triệu Miên đơn độc ở chung với một tiểu bạch kiểm, vẫn luôn nhịn đến khi cô ở một mình mới lao tới.

Tay Lý Đại Thắng nắm đến càng ngày càng chặt, ghen ghét xông đến khiến anh ta không còn lý trí: “Em nói cho rõ ràng!”

“Anh buông tôi ra! Tôi và anh đều không có quan hệ gì!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play