Nữ Chủ Nhiệm Thập Niên 70

Chương 103: Bảo Vệ 3


2 tuần

trướctiếp

 

Phương Húc nghe mẹ nói qua chuyện xảy ra trên người cô, không lên tiếng lung tung, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Cô muốn uống chút nước không?”

Triệu Miên nhấp nhẹ môi, nói lời cảm ơn.

Phương Húc cẩn thận đỡ cô ngồi dậy, rót một chén nước cho cô một lần nữa.

Triệu Miên tứ chi vô lực, tay hơi run, lại không tìm anh hỗ trợ, chỉ là tay cầm càng chặt hơn, chậm rãi giơ lên bên miệng.

Phương Húc khẽ nâng tay lại thả xuống bên cạnh người, chờ cô uống xong, nhận cốc để lên trên tủ lùn bên cạnh.

Hai người không nói chuyện.

Không bao lâu, cô Vu xuất hiện, phá vỡ trầm mặc giữa hai người: “Triệu Miên, cháu tỉnh rồi?”

Triệu Miên nở nụ cười tái nhợt, lại nói lời cảm ơn lần nữa.

“Khách khí cái gì.” Cô Vu mở hộp cơm ra: “Dạ dày không thoải mái đi? Ăn chút đồ trước.”

Bà ấy trực tiếp đẩy con trai ra, ngồi ở mép giường Triệu Miên: “Tôi đút cho cháu.”

“Cô Vu, cháu tự mình…”

Cô Vu trực tiếp múc một muỗng cháo, không cho từ chối mà chặn kín miệng cô ấy.

Triệu Miên ngậm cháo không biết làm sao, muỗng đầu tiên lại đến bên miệng, nhanh nuốt vào, há mồm.

Khóe môi Phương Húc khẽ nhếch.

Cô Vu một muỗng tiếp một muỗng đút cháo vào miệng cô: “Cháu cô gái này, tâm tư quá nặng, sao còn có thể khiến chính mình nghẹn phát sốt vậy?”

Triệu Miên không nói chuyện.

Cô Vu nghe cô ấy không trả lời, hận sắt không thành thép nói: “Đanh đá chút, người khác mới không dám tùy tiện xoa bóp cháu.”

Triệu Miên vẫn không nói, động tác cô Vu đút cháo đều mang theo tức giận.

Phương Húc cắm một câu: “Mẹ, mẹ đút chậm một chút.”

Lúc này cô Vu mới chú ý tới Triệu Miên chỉ lo nuốt cháo, căn bản nói không ra lời, động tác nhanh chậm lại: “Cháu xem tôi…”

Triệu Miên khẽ lắc đầu, cảm xúc hơi trầm thấp nói: “Cháu chính là rất vô dụng.”

Nhưng không sao, cái gì cô cũng đều có thể thừa nhận, chỉ trích, áy náy, tự ghét… Đều có thể bị động thừa nhận.

Trong ánh mắt cô Vu tràn đầy không tán đồng, chém đinh chặt sắt nói: “Cháu học thứ gì cũng nhanh, cháu lại cần mẫn tiến tới, sao có thể vô dụng?”

Nhưng mà Triệu Miên đắm chìm ở cảm xúc của mình, căn bản nghe không vào.

Cô Vu không biện pháp, chỉ có thể thở dài.

Đội ủy hội thôn Triệu—

Triệu Tân Sơn chưa phái công tác cho Triệu Kha, trong thôn cũng không có tranh cãi gì tìm tới, Triệu Kha ngồi ở văn phòng mệt rã rời, cầm một tờ báo chí giết thời gian, chuẩn bị lười đến giữa trưa thì về nhà ăn cơm.

“Đinh linh linh —— đinh linh linh ——”

Tiếng chuông xe đạp truyền vào, ngay sau đó là tiếng hét của người phát thư: “Triệu Kha, Triệu Kha, thư của cô!”

Triệu Kha nhanh đặt báo xuống, đi ra ngoài.

Người phát thư cười nói: “Không nghĩ tới cô lên làm nữ chủ nhiệm đội sản xuất.”

“Là ngoài ý muốn.”

Người phát thư đưa cho cô một lá thư không có tem: “Người bạn ở nhà xưởng lúc trước của cô đi bưu cục gửi thư cho cô, tôi thấy được thì không để cô ấy dán tem vào. Cô gái kia rất sốt ruột, hôm nay tôi đưa lại đây cho cô trước.”

Triệu Kha nói lời cảm ơn, mời anh ấy đi vào uống chút nước.

Người phát thư xua xua tay: “Lần tới đi, tôi còn phải đi đội sản xuất khác, không đợi nữa.”

Triệu Kha nhìn theo anh ấy đi xa, mới cúi đầu xem thư.

Thư là Tiểu Văn viết.

Mỗi tuần cô đều phải đi công xã đón chị, nếu không có chuyện, khẳng định Tiểu Văn sẽ không tốn công viết thư cho cô.

Triệu Kha suy nghĩ, nhanh mở thư ra, vừa thấy nội dung, càng xem càng tức giận, xem xong cả người đều sắp tức đến nổ tung.

Triệu Tân Sơn từ cửa sổ thấy vẻ mặt của cô không đúng, dò hỏi: “Triệu Kha, sao vậy?”

Triệu Kha đưa thư cho ông ấy: “Đội trưởng, cháu phải về nhà trước một chuyến.”

Triệu Tân Sơn nhanh nhìn nội dung trên thư vài lần, tức giận đến nặng nề vỗ bàn: “Người đội sản xuất thôn Lý bọn họ thật có năng lực, dám bắt nạt cô gái nhà họ Triệu chúng ta!”

Kế toán Ngưu nhìn qua, đảo qua: “Đây người nào!”

Chương 104: Bảo Vệ 4

Mặt Triệu Tân Sơn lạnh lùng nói: “Gọi toàn bộ đàn ông nhà họ Triệu chúng ta, tôi dẫn mọi người đi đội sản xuất thôn Lý!”

Triệu Kha gật đầu, chạy về nhà lấy xe đạp, đi vào tìm Triệu Phong trước, để cậu đi gọi người, sau đó đi tiểu học đội sản xuất tìm mẹ cô.

Tiểu học đội sản xuất—

Ngày đầu tiên Dư Tú Lan dạy học, giọng vô cùng nghiêm túc vang vọng toàn bộ phòng học, tất cả bọn học sinh đều dùng đôi mắt nhỏ sợ hãi nhìn chằm chằm cô Dư đáng sợ, một cử động nhỏ cũng không dám, không dám thở quá to.

Triệu Kha chạy vào, “Thịch thịch thịch” gõ nhanh lên cửa vài cái.

Bọn học sinh thấy Triệu Kha, đã quên sợ hãi, vui mừng gọi: “Cô Triệu!”

“Cô có việc tìm cô Dư của các em, tiết này các em tự học trước, tiết khác lại sắp xếp bài khác.” Triệu Kha nói xong với bọn học sinh, chuyển sang Dư Tú Lan: “Mẹ, mẹ ra đây một lát.”

Dư Tú Lan đi ra ngoài, nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì?”

Triệu Kha nhanh chóng nói chuyện, Dư Tú Lan nổi trận lôi đình: “Dám bắt nạt con gái của mẹ, mẹ đánh gãy chân chó của anh ta!”

Trong phòng học, đám trẻ chỉ nghe thấy tiếng mắng của cô Dư, im như ve sầu mùa đông.

A a a… Cô Dư thật đáng sợ…

“Dạy dỗ nhất định phải có, chỉ là quan trọng nhất chính là cố gắng giảm bớt ảnh hưởng chuyện này với chị.” Tức giận của Triệu Kha cũng không giảm xuống, nhưng đã bình tĩnh rất nhiều: “Mẹ, mẹ nói với hiệu trưởng Cố một tiếng, đi chỗ cây hòe già đó chờ, con đi tìm bà năm.”

Dư Tú Lan cắn răng đáp ứng: “Được, con mau đi.”

Triệu Kha xoay người lên xe đạp, nhanh chóng đi đến chỗ tiếp theo.

Bà năm Triệu nghe chuyện thế này, cũng tức giận đến quá sức, lập tức đáp ứng đi thôn Lý lý luận, còn áy náy nói: “Đều do bà, giới thiệu người như vậy cho Tiểu Miên.”

Bà cũng không phải cố ý, bề ngoài điều kiện của Lý Đại Tháng xác thật rất không tồi.

Triệu Kha trấn an bà vài câu, tìm chú Bản Nhi mượn xe bò, kéo bà cùng nhau đến phía dưới cây hòe già.

Nhận được thư trước sau cũng mới không đến nửa giờ, tất cả đàn ông thanh niên họ Triệu, họ Dư đều đã cầm các loại đồ dùng chờ ở cửa thôn.

Mà trên xe bò của chú Bản Nhi, không chỉ có bà năm Triệu, còn có bà cả Triệu.

Triệu Tân Sơn thấy người tề đủ, tiếp đón: “Đi!”

Những người khác rối rít hưởng ứng, một đám nông dân hùng hổ đi về phía thôn Lý, càng đi càng nhanh, dứt khoát chạy lên.

Nhóm xã viên thôn Triệu khác nhìn từ xa, hâm mộ: “Đại đội trưởng sao bọn họ sẽ để người khác bắt nạt cô gái nhà họ Triệu, nhiều người chính là dễ làm việc.”

Thôn Lý—

Tất cả nhóm xã viên đều làm việc ở ngoài ruộng, có người dựng eo lau mồ hôi, thời gian nâng mắt đã chú ý tới một đám người cầm gậy gộc đằng đằng sát khí đi đến, nhanh nói với xã viên trên rãnh không xa: “Bà mau nhìn.”

Mọi người thôn Triệu càng đi càng gần, xã viên kia cẩn thận phân biệt trong chốc lát: “Hình như là đội sản xuất thôn Triệu.”

Triệu Phong và mấy thanh niên đi đến bờ ruộng trước một bước, gọi: “Lý Đại Thắng! Lý Đại Thắng ở đâu! Ra đây!”

Nhóm xã viên thôn Lý vừa thấy tư thế bọn họ đánh tới cửa, nhanh xách nông cụ trong tay lên từ ngoài ruộng ra, cảnh giác nhìn bọn họ: “Lý Đại Thắng xin nghỉ hai ngày, đang ở nhà, các người tìm anh ta làm gì?”

Mọi người thôn Triệu chính là từ nhà Lý Đại Thắng đến, anh ta căn bản không ở nhà.

Triệu Kha nghĩ đến rất có khả năng Lý Đại Thắng còn ở công xã, trên mặt đầy sương lạnh, trầm hỏi: “Kế toán Lý đâu? Gọi kế toán Lý ra nói chuyện.”

Cô là một cô gái, không được coi trọng, đương nhiên không ai để ý tới.

Triệu Tân Sơn lại hỏi một lần nữa: “Kế toán Lý của đội sản xuất các người đâu?”

Đội trưởng đội sản xuất thôn Lý trầm mặt, đi ra trước, chất vấn Triệu Tân Sơn: “Đội trưởng Triệu, ông dẫn theo người thôn Triệu các ông tới thôn chúng tôi gây chuyện sao?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp