Triệu Tân Sơn chính là tùy tiện nói, có kế toán Ngưu, tự nhiên không cần Triệu Kha bồi nói chuyện.

Triệu Kha ôm lu bạch trà ngồi xuống, sinh lý tính bắt đầu uể oải không phấn chấn, không khống chế được mà ngáp lớn.

Ngáp thứ nhất, Triệu Tân Sơn và kế toán Ngưu không nhìn thấy.

Ngáp cái thứ hai, hai người thấy, không nói gì.

Nhưng cô lại ngáp liên tiếp mấy cái, ảnh hưởng đến Triệu Tân Sơn cũng không nhịn được ngáp như phạm nhân nghiện thuốc lá.

Triệu Tân Sơn nói cô: “Người trẻ tuổi, tinh thần không hăng hái như vậy thì không thể được.”

Triệu Kha lâu nước mắt tràn ra khóe mắt.

Là ai, rạng sáng đã bắt cả nhà dậy học, liên tiếp vài tiếng đồng hồ, vẫn nhiệt tình mười phần?

Là đồng chí Dư Tú Lan.

Là ai, đi làm ngày đầu tiên đã dự định “Tinh thần không hăng hái”?

Là cô, đồng chí Tiểu Triệu của đội sản xuất thôn Triệu.

Một ngày mùa hè năm 1959.

Dư Tú Lan trẻ tuổi vẫn là xã viên bình thường của đội sản xuất, buổi sáng cơm nước xong, dặn dò con gái lớn hiểu chuyện: “Tiểu Miên, trông em gái cẩn thận.”

Tiểu Triệu Miên 6 tuổi ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”

Em gái ba tuổi nắm góc áo của chị gái, nãi thanh nãi khí học theo chị: “Vâng ~”

Dư Tú Lan ôn nhu sờ từng cái đầu của các cô, rồi đi làm công với Triệu Kiến Quốc.

Bọn họ đi rồi, bà nội ôm cháu trai bảo bối đi ra, chỉ vào vài bộ quần áo trong chậu, sai khiến Triệu Miên: “Không thấy tao đang chăm sóc cho em trai cháu sao? Còn không đi giặt sạch quần áo.”

Em gái hơi sợ hãi trốn ra phía sau chị.

Ông nội và ba tan tầm còn phải vất vả đi đại viện đội ủy hội gánh nước, bà nội không muốn lãng phí nước, Tiểu Triệu Miên chỉ có thể đi bờ sông giặt quần áo, nên để em gái đợi ở trong nhà trước.

Hai tay nhỏ em gái ôm chặt chị, liên tiếp lắc đầu, “Không, không…”

Trong phòng, em trai bắt đầu khóc nháo, bà nội nhẹ giọng dỗ vài câu, quay đầu lại không kiên nhẫn quát Triệu Miên: “Còn không nhanh lên, lề mề cái gì!”

Em gái chu miệng: “Bà hư ~”

Ngón tay nho nhỏ của Tiểu Triệu Miên che ở trước miệng: “Hư —”

Cho dù nói như thế nào, em gái chính là không buông tay, Tiểu Triệu Miên không có cách nào, chỉ có thể dẫn em gái đi bờ sông.

“Chị phải cầm chậu, không thể dắt tay, em nắm quần áo của chị, được không?”

“Vâng ~”

Em gái ngoan ngoãn nắm lấy quần áo phía sau cô bé, sau đó nghiêng cơ thể nhỏ bé, duỗi đầu nhỏ về phía trước, cười với chị.

Tiểu Triệu Miên rất thích em gái, ôm chặt em gái, hôn hai cái ở trên mặt cô bé.

Em gái cười “Khanh khách”, cũng ôm chị, nhón chân mút mặt chị.

Hai chị em thân mật chơi đùa.

Trong phòng tiếng mắng của bà nội lại vang lên: “Kéo dài công việc, chờ tao rửa à!”

Hai chị em đồng thời rụt cổ, khi nhìn về phía nhau, lại nhịn không được trộm che miệng cười.

Trên đường đi bờ sông, Tiểu Triệu Miên lao lực ôm chậu gỗ, đi một đoạn đã phải dừng lại nghỉ một chút.

Em gái buông quần áo chị ra, hai tay nhỏ đỡ chậu, dùng ra toàn bộ sức mạnh nâng lên: “Ư ——”

Tiểu Triệu Miên không cần cô bé hỗ trợ, em gái nhất định phải giúp.

Cuối cùng hai chị em cùng nhau nâng chậu gỗ đi đến bờ sông nhỏ.

Tiểu Triệu Miên dặn dò em gái: “Không được chạy loạn.”

Em gái sủy xuống tay tay ngồi xổm phía sau cô: “vâng ~”

Quần áo không nhiều lắm, nhưng quần áo của người lớn phải qua việc nhà nông, rất bẩn, giặt không sạch sẽ hoặc là trở về chậm, bà nội sẽ mắng.

Tiểu Triệu Miên thở hổn hển vừa xoa vừa đấm, không chú ý tới gót chân nhỏ của em gái dịch đến, muốn dịch đến cách cô gần chút.

“Bùm ——”

Tiểu Triệu Miên cả kinh, ngẩng đầu nhìn thấy em gái rơi ở trong sông, cả người đều ngây ngốc.

Em gái căn bản sẽ không kêu “Cứu mạng”, hoảng sợ khóc gọi: “Chị —”

Quần áo rơi vào trong nước, Tiểu Triệu Miên đều không rảnh lo, dùng sức vươn tay nhỏ: “Em gái! Tay! Em gái…”

Chương 102: Bảo Vệ 2

Em gái cực lực vươn tay nhỏ, nhưng tay nhỏ của hai người bị dòng nước đẩy ra càng ngày càng xa, như muốn mở ra một lạch trời tuyệt vọng.

Tiểu Triệu Miên nhìn em gái dần chìm trong nước không biết làm sao, sợ tới mức khóc lớn…

Ký túc xá nhà xưởng—

Sắc mặt Triệu Miên tái nhợt, nhíu mày, hãm sâu ở ác mộng.

Tất cả bên tai cô đều là tiếng gọi non nớt tê tâm liệt phế của em gái.

“Chị — Chị —”

Em gái đang cầu cứu, nhưng cô quá vô dụng, chỉ có thể khóc lớn, trơ mắt nhìn em gái trôi đi xa.

Trong mơ lại biến thành các loại tiếng mắng và cãi nhau —

“Sao chổi!”

“Như vậy tôi không yên tâm nó chăm sóc cho em trai!”

“Chút chuyện này cũng làm không tốt, còn có thể làm gì?”

“Phế vật!”

Từng tiếng “Phế vật” không ngừng gõ ở trong lòng Triệu Miên, tra tấn thần kinh của cô ấy.

Triệu Miên giống như hãm ở vũng lầy, giãy giụa như thế nào đều vẫn không tỉnh lại.

Cửa ký túc xá đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra, cô Vu vẻ mặt nôn nóng vọt vào ký túc xá, nhìn thấy Triệu Miên nằm ở trên giường, mới thở dài một hơi.

Nhưng ngay sau đó, cô Vu đã phát hiện sắc mặt của cô ấy không đúng, cả mặt đều là mồ hôi, hơn nữa cả người đều đang run rẩy.

“Sao nóng như vậy?” Cô Vu vuốt cái trán của cô ấy, nhíu mày, sau đó nhẹ nhàng đẩy cô ấy, muốn đánh thức cô ấy: “Triệu Miên, tỉnh dậy, Triệu Miên, tôi dẫn cháu đi bệnh viện…”

Triệu Miên không có bất kì dấu hiệu tỉnh lại gì.

Cô Vu ý đồ nâng cô ấy dậy nhưng không đỡ được, đứng dậy vội vàng bước chân đi ra ngoài.

Mười phút sau, cửa ký túc xá mở ra một lần nữa.

Cô Vu cầm một bộ quần áo sạch sẽ tiến vào, đổi quần áo trên người bị mồ hồi thấm kề sát ở trên người Triệu Miên, sau đó nhìn thoáng qua mọi nơi, mới gọi về phía bên ngoài: “Phương Húc, con vào đi.”

Theo sau, một người đàn ông cao lớn trẻ tuổi anh tuấn đẩy cửa bước vào, dừng ở trước giường Triệu Miên, cũng không cần cô Vu thúc giục, cong lưng, cánh tay rắn chắc xuyên qua dưới cổ và chân của Triệu Miên, thoải mái bế người lên.

Anh rất chú ý cố gắng không đụng tới chỗ không nên chạm vào, mạo phạm đến cô gái xa lạ hôn mê.

Nhưng toàn thân Triệu Miên mềm như bông nằm ở trong lòng anh, hai người cách quá thân cận.

Phương Húc không khỏi cúi đầu nhìn thoáng qua Triệu Miên sắc mặt tái nhợt trong lòng, rất nhanh lại lễ phép thu ánh mắt lại, đi nhanh ra ngoài.

Cô Vu lãnh Phương Húc đuổi tới trạm y tế công xã.

Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, đánh lên mu bàn tay của Triệu Miên từng tí một.

Phương Húc nộp xong tiền trở về, nói với cô Vu ngồi đối diện ở giường bệnh: “Mẹ, đánh rất lâu, không bằng con giữ ở chỗ này, mẹ về xưởng làm trước đi.”

Cô Vu nhìn Triệu Miên, mày nhíu không thả ra: “Buổi sáng thì thôi, con giữ ở chỗ này, mẹ trở về ký túc xá làm chút đồ ăn cho con bé.”

Phương Húc đồng ý, lấy một cái ghế dựa, ngồi ở mép giường Triệu Miên, an tĩnh trông.

Bình nước thuốc giảm bớt từng tí một, sắc mặt Triệu Miên dần chuyển biến tốt đẹp.

Phương Húc thấy cô môi hơi khô nứt, đã xin bác sĩ tăm bông, dính nước lên nhẹ nhàng bôi trên môi cô ấy.

Lần đầu tiên Phương Húc dính nước lên môi cho cô ấy, mí mắt Triệu Miên giật giật, chậm rãi mở ra.

Tay Phương Húc còn cầm tăm bông bôi ở trên môi Triệu Miên, bỗng nhiên đối diện ánh mắt trống rỗng của cô ấy, ngẩn ra, mới như thường hỏi: “Cô tỉnh rồi?”

Trong mắt Triệu Miên dần tụ thần, chớp mắt nhìn lên trên người, vài giây sau thong thả quay đầu nhìn chung quanh, hơi trì độn hỏi: “Anh là ai? Tôi đang ở đâu?”

“Cô trước đừng nhúc nhích.” Phương Húc đè cánh tay cô lại: “Tôi là con trai của cô Vu các cô, cô phát sốt, chúng tôi đã dẫn cô đến trạm y tế để tiêm.”

Triệu Miên nặng nề nói cảm ơn, sau đó khẽ híp mắt, không nói một lời.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play