Triệu Kha hết đường nói, cô đương nhiên biết là mẹ sẽ không hại chị cả mình, nhưng ít nhất cũng phải nghe người ta nói xong chứ.

“Tranh thủ thời gian đi làm việc đi, đừng có quan tâm mấy vấn đề này nữa.” Dư Tú Lan ngẩng đầu, nói: “Mặc kệ là chuyện gì, cứ để về sau rồi tính, đâu thể vứt hết mặt mũi của bà năm Triệu được đâu con, vậy thì sau này ai dám làm mai cho chị với em trai con nữa.”

Đây là đạo lý làm việc.

Tinh thần của Triệu Kha vẫn còn bị ảnh hưởng sâu sắc bởi cốt truyện trong nguyên tác, nhưng lời nói của mẹ thì cô phải nghe, lập tức vùi đầu quét rác.

Khoảng chừng hai mươi phút sau, ở cửa sau truyền đến tiếng nói chuyện, ba người đi vườn rau đã trở về.

Dáng người Triệu Phong cao cao, dẫn đầu liền nhìn thấy được bóng dáng ai đó trong sân, hai mắt sáng rực, giống cún con thấy xương phi ngay vào sân, “Chị hai! Chị về có mang quà gì cho em không?”

Triệu Kha hiện tại đã đeo “thành kiến” lên mà nhìn đời, nhìn em trai thấy thế nào cũng không vừa mắt, vì thế đẩy cây chổi vào lồng ngực cậu, nói: “Có cây chổi này thôi, muốn lấy thì lấy.”

Chổi cũng muốn lấy.

Triệu Phong chạy chạy xung quanh cô, háo hức hỏi: “Thế em làm việc cho chị hai thì em nhận được gì?”

“Em phải đi quét thử cho chị đánh giá thì chị mới thưởng được.”

“Được.” Triệu Phong hấp tấp, liều mạng mà quét, quét hăng say đến nỗi đất bốc khói lên luôn.

Triệu Kha: …

Chẳng biết thằng bé này sao mà trưởng thành được, chỉ có sức khỏe mà không có đầu óc, Triệu Kha thực sự không hiểu sao trong sách cậu lại có “tiền đồ” sáng lạn đến vậy, làm luôn nam phụ phản diện mới ghê.

“Tiểu Kha.”, giọng nói ôn nhu của Triệu Miên vang lên: “Đạp xe đạp về có mệt không em?”

Triệu Kha đi đến bên cạnh chị cả, thái độ hoàn toàn thay đổi so với vừa nãy, “Dạ không mệt tí nào.”

Triệu Miên vươn tay đang không cầm gì lên, lau lau mồ hôi vốn dĩ không tồn tại trên mặt cô, nói: “Đi vào nhà uống miếng nước.”

Âm thanh của Triệu Kha mềm nhũn ra, đáp: “Vâng ạ.”

Cô thừa nhận mình là một đứa cuồng chị gái, hết cứu rồi, chị cả căn bản là quá ôn nhu.

Dư Tú Lan đi đến, thúc giục hai chị em đang dính nhau như keo sơn: “Triệu Miên, mau đi thay quần áo mới đi con, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ chút, người ta sắp đến rồi.”

“Triệu Kha, đi rửa rau đi.”

Mặt của Triệu Miên vì thẹn thùng mà ửng nhẹ, dịu dàng đồng ý.

Triệu Kha nhận được rổ rau trên tay, không nhịn được ganh tị, nói: “Mới có hai ngày thôi, mà quần áo mới đã chuẩn bị xong rồi, chị nhanh tay thật đó.”

Đồng chí Dư Tú Lan căn bản là mù lòa với thêu thùa, may vá, vậy chắc chắn là chị cả tự mình làm rồi.

Chương 8: Gốc Hoè 5

Giữa sân, Triệu Phong dừng tay, không biết điều mà kiêu ngạo nói: “Chị cả còn đặc biệt may cho em một cái cổ áo đó, còn chị hai thì chỉ được một cái dây buộc tóc nhỏ nhoi thôi.”

Cô đi làm vốn là đã có lương rồi, vậy mà chị cả còn trộm đưa thêm tiền tiêu vặt cho cô.

Cô sẽ không bị mấy lời nói này mê hoặc.

Triệu Kha xách rổ đi đến gần cậu em trai, ánh mắt thương tiếc, tay đẩy rổ vào lồng ngực cậu, nói: “Ít nói lại đi, để dành sức mà làm nhiều việc.”

Triệu Phong một tay mấy công việc, muốn tố cáo hành vi bức ép sức lao động này, nhưng cha mẹ sớm đã vào nhà, chị cả… Chị cả cho tới bây giờ đều thiên vị chị hai hơn, cậu sống trong cái nhà này không nơi nương tựa.

Triệu Kha không thèm quan tâm cậu, kéo chị cả về phòng của hai chị em.

Người xưa có câu, chị cả như mẹ, đồng chí Dư Tú Lan bận bịu suốt ngày, trước giờ Triệu Kha và Triệu Phong đều do một tay Triệu Miên chăm sóc.

Từ nhỏ đến giờ, hai chị em như cũ ở chung một phòng, gắn bó giống như trẻ sinh đôi mà khôn lớn, tình cảm sâu nặng.

Triệu Kha ngồi dựa vào bàn sách nhìn chị cả thay quần áo mới, ngón tay trắng nõn linh hoạt chải thẳng mái tóc đen tuyền, sau đó nhanh chóng thắt ra được bím tóc xinh đẹp một cách dễ dàng.

Chị cả Triệu Miên rất đẹp, là loại đẹp mà cho dù có mặc quần áo cũ nát cũng không che lấp được, tính cách dịu dàng, lương thiện, khó có ai mà tiếp xúc với chị ấy rồi vẫn không thích chị ấy.

Em trai không nghe lời, thì lôi ra mài giũa một phen cho nghe lời, nếu một phen không đủ thì mình làm hai phen.

Nhưng chị gái yếu đuối thì không dùng cách đó được.

“Chị, bạn học bên thôn Lý của em có kể về Lý Đại Thắng, hắn là con trai út trong nhà, dáng dấp cao cao to to, nhưng từ nhỏ đến giờ chỉ biết ăn không ngồi rồi, chưa từng đụng tay vào làm bất cứ thứ gì, mọi việc đều đến tay ba người chị của hắn, chưa kể đến nếu có việc gì làm không tốt, hắn cũng không ngại gì mà mắng chị mình.”

Tay đang cài nút áo của Triệu Miên dừng lại, nhìn về phía em gái.

Xem ra nếu nghe được lai lịch của người mình muốn xem mắt không tốt, thì cô ấy cũng không lộ ra vẻ mặt đau đớn, cay nghiệt.

Chị cả tốt đến như vậy, Triệu Kha không thể tiếp thu được khả năng chị ấy sẽ rơi xuống vực sâu, vì thế căn dặn: “Mẹ nói, không thể vứt đi mặt mũi của bà năm, nên bắt buộc phải đi xem mắt. Chị, chị phải nhớ kỹ là Lý Đại Thắng không ổn đâu, đừng có nghe lời ngon tiếng ngọt của hắn.”

Triệu Miên hoàn toàn tin tưởng cô, mặt mày cong cong, đồng ý cực kỳ sảng khoái: “Được, chị nghe em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play