Nữ Chủ Nhiệm Thập Niên 70

Chương 95: Bị Coi Thường 3


2 tuần

trướctiếp

 

Khi còn nhỏ, kẹo trong nhà chỉ có em trai là có thể ăn, cô ấy chỉ trộm nhặt giấy gói kẹo của em trai rồi liếm một miếng.

Trong ấn tượng, đặc biệt ngọt.

Thì ra thật sự rất ngọt…

Nhà Triệu Kha—

Trang Lan vừa đi, Dư Tú Lan từ trong phòng đi ra, không vui hỏi: “Hai con sao lại nói chuyện với thanh niên trí thức mới tới?”

Triệu Phong mắt thường có thể thấy được chột dạ.

Có cái gì cũng viết hết lên mặt, một chút chuyện cũng không giấu được.

Lập tức ánh mắt Dư Tú Lan định ở trên người cậu, ép hỏi: “Triệu Phong, con nói, là chuyện gì vậy?”

Triệu Phong áp lực rất lớn, nhìn về phía chị hai cầu cứu.

“Mẹ, mỗi lần thanh niên trí thức tới, già trẻ lớn bé đội sản xuất chúng ta người nào mà không mới lạ một trận, về sau nó sẽ không đến gần khu thanh niên trí thức nữa.” Triệu Kha nhân cơ hội chôn cái hố nhỏ cho en trai: “Đúng không, Triệu Phong?”

Triệu Phong muốn nói không muốn, nhưng nhìn mẹ ruột đen mặt, vẫn nghẹn khuất gật đầu.

Dư Tú Lan vẫn rất nghiêm túc: “Tốt nhất con đừng để cho mẹ bắt được có gì với thanh niên trí thức, nếu không đánh gãy chân của con!”

Triệu Phong cười gượng: “Cũng không nghiêm trọng như vậy đi?”

“Đừng cợt nhả! Những thanh niên trí thức đó một lòng một dạ trở về thành phố, có cơ hội cũng không quay đầu lại mà chạy, không có một chút lương tâm.”

Triệu Phong phản bác: “Cũng không phải tất cả thanh niên trí thức đều không có lương tâm, không phải hiệu trưởng Cố và thầy Ngô khá tốt sao.”

“Có mấy hiệu trưởng Cố và thầy Ngô như vậy?” Giọng nói của Dư Tú Lan càng ngày càng kém: “Vương Anh tuệ ở đối diện cửa, vì một thanh niên trí thức, mà khiến ba mẹ tức chết, một mình cô ta mang thai, hiện tại trôi qua bao nhiêu khó khăn? Lúc trước Lưu Quảng Chí phía Tây cưới thanh niên trí thức kia làm vợ, vứt bỏ con trai ngốc cũng đi rồi; còn có Triệu Phương Phương gả cho Hồ Hòa Chí, cái bụng lớn còn phải hầu hạ anh ta…”

Bà nói từng vụ từng việc, đều là lý do nhóm xã viên đội sản xuất thôn Triệu có thành kiến với phần lớn thanh niên trí thức.

Triệu Phong còn muốn nói hai câu, Triệu Kha chặn ngang: “Mẹ nói có đạo lý, chúng ta và thanh niên trí thức là hai người qua đường, không thể dính dáng đến nhau.”

“Mẹ còn chưa nói con.” Dư Tú Lan nhìn về phía vở soạn bài trong tay Triệu Kha, dùng sức chọc đầu cô hai cái: “Sao con hào phóng như vậy? Đồ của chị dựa vào đâu cho người khác mượn? Nó còn cạnh tranh với con.”

“Chị ở nhà cũng sẽ cho mượn.”

“Nếu con không cho mượn, chị của con mới không mượn.” Dư Tú Lan trừng mắt, giọng nói hung hãn: “Lấy ra! Tịch thu.”

Triệu Kha: “…”

Muốn vở soạn bài thì nói thẳng, cần gì phải cong quẹo còn lôi chuyện cũ ra như vậy…

“Sách giáo khoa cũng lấy lại đây cho mẹ.”

Triệu Kha ngoan ngoãn về phòng mang sách giáo khoa ra, giao cho bà.

Dư Tú Lan mở ra hai quyển sách giáo khoa, không tự giác mà mặt ủ mày chau, nâng mắt phát hiện Triệu Kha và Triệu Phong đều nhìn bà, thẹn quá thành giận nói: “Còn không làm gì đi, ở chỗ này làm gì!”

Triệu Kha và Triệu Phong lập tức hành động, đi về phía ngược nhau, chỉ kém mặt đối mặt đụng vào nhau.

Hai người kịp thời ổn định, từng người bước sang hai bên một bước, nhanh chóng dịch người về phòng.

Chờ đến khi bọn họ không ở trước mắt, Dư Tú Lan lại nhìn về phía sách giáo khoa, vẻ mặt đau khổ thở dài.

Sách này sao dạy đây? Cũng không thể chậm trễ trẻ con chứ?

Dư Tú Lan nhịn không được thấp giọng mắng: “Đây đều là chuyện gì vậy…”

·

Cùng lúc đó, công xã Song Sơn

——

Lý Đại Thắng sửa soạng đến bóng loáng trơn nhẵn, xuất hiện ở ngoài cửa lớn xưởng ổ trục, không ngừng nhìn xung quanh trong xưởng, càng ngày càng tới gần cửa chính.

“Này anh! Chỗ nào tới?”

Bảo vệ từ khi anh ta xuất hiện đã vẫn luôn chú ý anh ta, ở lúc chân anh ta sắp dẫm vào trước cửa chính, lớn tiếng quát: “Nơi này người ngoài không thể tùy tiện bước vào!”

Chương 96: Bị Coi Thường 4

Lý Đại Thắng kinh sợ lập tức thu chân về, lui ra phía sau vài bước, mới vuốt cổ áo, nâng cằm lên nói: “Tôi tới tìm người yêu của tôi.”

Bảo vệ hỏi: “Người yêu của anh là ai?”

Lý Đại Thắng không chột dạ chút nào lớn tiếng nói: “Người yêu của tôi tên là Triệu Miên, đội sản xuất thôn Triệu.”

“Triệu Miên?”

Triệu Miên vào xưởng đã dẫn tới chú ý của nam nữ thanh niên toàn bộ xưởng, mỗi ngày bảo vệ gặp cô ấy, đương nhiên quen thuộc. Anh ấy đánh giá Lý Đại Thắng trên dưới, nghi ngờ: “Anh thật sự là người yêu của cô ấy? Không phải Triệu Miên không có người yêu sao?”

Lý Đại Thắng đối diện ánh mắt như vậy có phản ứng kích động, giống như đang làm thấp đi nghi ngờ của anh ấy, không khỏi nắm chặt nắm đấm, đè xuống lửa giận, giọng nói vẫn cứ hơn cao: “Sao? Triệu Miên nói cô ấy không có ngườu yêu?”

Triệu Miên đương nhiên không nói, đều là công nhân khác truyền ra.

Nhưng bảo vệ nhìn phản ứng này của Lý Đại Thắng, như là bởi vì Triệu Miên không thừa nhận tồn tại của anh ta mà tức giận, nhịn không được nói thầm trong lòng: Chẳng lẽ Triệu Miên thật sự có người yêu lại che giấu?

Thời gian còn lại bảo vệ thường thường nhìn về phía “người yêu của Triệu Miên” với Lý Đại Thắng sốt ruột trong lúc chờ đợi.

Đại loa tan tầm của nhà xưởng vang lên, nhóm công nhân mặc đồ lao động màu xanh nối đuôi nhau đi ra.

Đồ lao động màu xanh này đại biểu cho công ăn việc làm ổn định, ngày thường đi ở trên đường đều sẽ bị người hâm mộ ghen ghét.

Lúc trước xây phân xưởng xưởng ổ trục, lướt qua mấy huyện, chọn vị trí địa lý tương đối có ưu thế là công xã Song Sơn, kéo toàn bộ công xã phát triển.

Mà trong xưởng rất nhiều công nhân đều là nhân viên phân phối trở về chuyển nghề, còn lại mới là thu nhận vào toàn bộ công xã.

Diện tích địa lý công xã Song Sơn lớn, đến các đội sản xuất rất ít có xã viên có thể cướp được danh ngạch, đội sản xuất thôn Lý cũng chỉ có một người, mỗi lần nhóm xã viên nhắc tới anh ta, miệng đều là khen và hâm mộ.

Trước kia Lý Đại Thắng hâm mộ ghen ghét, nhưng hiện tại nghĩ đến về sau anh ta cũng có thể vẻ vang như vậy, tươi cười trên mặt càng ngày càng xán lạn, dùng sức nhìn xung quanh.

Có công nhân không quen biết đi ngang qua anh ta, kỳ quái mà liếc hắn một cái thì đi.

Cũng có người quen biết anh ta —— Con trai của trưởng thôn Lý đội sản xuất Lý Đại Phú thấy hắn, dừng lại dò hỏi: “Lý Đại Thắng, sao anh ở chỗ này?”

Hai người bọn họ kém vài tuổi, Lý Đại Phú lại là con nhà người ta, kỳ thật không thể thân quen.

Lý Đại Thắng lại nhịn không được khoe ra nói: “Tôi tới chờ người yêu của tôi.”

“Người yêu của anh?”

Lý Đại Thắng tự đắc gật đầu, nhìn thấy bóng hình xinh đẹp từ nhà xưởng đi ra, hai mắt sáng ngời, phất tay, giọng đặc biệt cao gọi: “Triệu Miên! Triệu Miên! Anh đến thăm em!”

Lý Đại Phú nghe được tên, theo tầm mắt anh ta nhìn qua, cực kỳ ngoài ý muốn.

Lòng hư vinh của Lý Đại Thắng mãnh liệt thỏa mãn, biên độ động tác tăng cao hơn, tiếng nói cũng càng cao.

Không chỉ Lý Đại Phú, rất nhiều nhóm công nhân tan tầm phải về nhà cũng đều dừng lại, tầm mắt tò mò chuyển qua lại ở giũa Triệu Miên và anh ta.

Triệu Miên bị Tiểu Văn kéo tay, đang nghe cô ấy nói chuyện, nghe được có người gọi tên cô ấy, ngẩng đầu nhìn lại.

Nhưng vừa thấy rõ ràng là ai, mày Triệu Miên đã khẽ nhíu lại.

Sao Lý Đại Thắng ở chỗ này?

Tiểu văn hỏi: “Chị Miên, người kia là ai?”

Giọng của Lý Đại Thắng không có ý dừng lại, tâm tình của Triệu Miên có chút không tốt, nhẹ giọng giải thích: “Lúc trước trưởng bối giới thiệu đối tượng, nhà chị từ chối…”

Tiểu Văn nghe Triệu Kha nói qua cô và Triệu Miên đổi công tác, bừng tỉnh đại ngộ, sau đó nhíu mày: “Vậy người này tới xưởng làm gì, ảnh hưởng rất không tốt.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp