Phương Tĩnh đột nhiên cắm lời nói vào, không khí thoáng ngưng đọng.
Phương Tĩnh liếc nhìn một nam thanh niên trí thức trong nhà, lời lẽ càng thêm chính đáng phê bình: “Trên tài liệu nói, thanh niên trí thức xuống nông thôn là phải cắm rễ ở nông thôn, thu nhỏ lại, tiêu diệt khác nhau, điều kiện càng gian khổ càng phải gánh vác trách nhiệm của thanh niên trí thức, trợ giúp nông dân, sao có thể ghét bỏ?”
Rõ ràng là Đặng Hải Tín và Lưu Hưng Học khởi đầu, cô ta cố tình chỉ chỉ trích với Tô Lệ Mai một nữ thanh niên trí thức mới tới.
Tô Lệ Mai vừa tức lại oan ức.
Cô ta lớn lên xinh xắn, ở trước mặt nam thanh niên luôn là kiều kiều nhu nhu, hiện tại bộ dáng muốn khóc cũng không khóc được, đặc biệt chọc người ta thương xót.
Mắt của Đặng Hải Tín và Lưu Hưng Học hai nam thanh niên trí thức đều lộ ra tia thương tiếc.
Lưu Hưng Học mở miệng bảo vệ Tô Lệ Mai: “Phương Tĩnh, Lệ Mai chỉ nói mà thôi, cô đừng thượng cương thượng tuyến.”
Đặng Hải Tín cũng thay Tô Lệ Mai nói chuyện.
Tô Lệ Mai được bảo vệ, cảm xúc hòa hoãn, phản bác: “Tôi nói cái gì? Tôi nói không phải sự thật sao? Chẳng lẽ còn muốn làm lơ sự thật, miệng nói lời rỗng tuếch sao?”
Lúc này, Trang Lan từ trong phòng đi ra, hoà giải: “Thôi thôi, đều ở chung một khu, đừng cãi nhau tổn thương tình cảm.”
Tô Lệ Mai chu miệng: “Cũng không phải tôi tìm việc…”
Phương Tĩnh buông thập phần không vui trong mắt xuống, nhưng dư quang liếc nhìn nhà ở, lại lộ ra vẻ vừa lòng.
Thanh niên trí thức Phó và những nam thanh niên bình thường này không giống nhau, sẽ không bị Tô Lệ Mai loại phụ nữ này mê hoặc.
Cô ta lặng yên không lên tiếng đi về phòng.
Tô Lệ Mai nhìn bộ dáng kỳ quái này của cô ta, tức giận đến dậm chân: “Cô ta không tôn trọng người.”
Trang Lan kéo cổ tay của cô ta: “Xin bớt giận.”
Tô Lệ Mai muốn duy trì hình tượng ở trước mặt nam thanh niên trí thức, cầm ngược lại tay của Trang Lan, đi ra bên ngoài, mới lại bắt đầu oán giận: “Nói giống như cô ta không chê vậy, đều không thèm nhìn chúng ta một chút, còn không phải nhìn điều kiện của thanh niên trí thức Phó tốt mới dính đến anh ấy sao.”
Lời này, Trang Lan không thể trả lời, chỉ có thể khuyên bảo: “Vẫn là bớt tranh cãi đi, chúng ta đều xuống nông thôn, đừng nghĩ quá nhiều, trước cố gắng dừng chân ở đội sản xuất là được.”
Tâm tình của Tô Lệ Mai không tốt: “Tôi muốn trở về thành phố, cô không muốn sao?”
Trang Lan trầm mặc: “Ta không biết trở về chỗ nào.”
Cái nhà cô ấy từng sống kia, căn bản không có vị trí của cô ấy, bọn họ gấp không chờ nổi mà đuổi cô ra khỏi nhà.
Tô Lệ Mai nhớ đến hành lý đơn sơ khi Trang Lan xuống nông thôn, lại chưa từng có thư cuả người nhà, vẻ mặt hơi xấu hổ mà an ủi: “Nếu có đối tượng có điều kiện không tồi, ở nông thôn lập gia đình cũng được, Triệu Phong kia rất để bụng với cô, kỳ thật cũng khá tốt…”
Sắc mặt Trang Lan ửng đỏ, ngay sau đó lắc đầu: “Tôi muốn tự cấp tự túc trước.”
Chỉ cần có thể tách đề tài ra là được… Tô Lệ Mai âm thầm thở phào một hơi, chú ý tới vở cô ấy cầm trong tay, hỏi: “Cô muốn ra ngoài sao?”
Trang Lan gật đầu: “Tôi phải trả lại vở soạn bài.”
Cô ấy nói xong, trở về nhà, xách sọt dưới mái hiên lên, ra cửa đi về nhà Triệu Kha.
Nhà Triệu Kha củi lửa động tác nhất trí đặt ở ngoài tường, vây ra cái tường củi lửa cao cao, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra trong nhà đều là người sinh hoạt nhanh nhẹn.
Trang Lan hỏi thăm vị trí nhà Triệu Kha trước, chuẩn xác tìm được chỗ, đứng ở ngoài sân, nâng cao âm lượng goi người: “Xin hỏi có người ở nhà không?”
Triệu Phong nghe được tiếng, nhảy ra khỏi phòng trước tiên, vui mừng không thôi: “Thanh niên trí thức Trang? Cậu mau vào đi!”
Đôi mắt cậu quá sáng, như chó thấy xương, Trang Lan hơi không chịu được, ánh mắt trốn tránh, xua xua tay: “Tôi tìm chị hai của cậu, không đi vào.”
Chương 94: Bị Coi Thường 2
Nháy mắt Triệu Phong mất mát: “Không phải tìm tôi à.”
“Khụ.” Trang Lan áp xuống cảm giác chịu tội mạc danh sinh ra, gật đầu.
Triệu Phong quay đầu, giọng nói kỳ quái mà gọi Triệu Kha trong nhà: “Chủ nhiệm Triệu, tìm chị.”
Triệu Kha người chưa xuất hiện, giọng đã từ trong phòng truyền ra trước: “Triệu Phong, có phải em ngứa da hay không?”
Triệu Phong đâu chỉ là ngứa da, hiện tại răng cậu cũng ngứa, chua.
Triệu Kha ra khỏi phòng thấy là Trang Lan, nhìn ánh mắt u oán của cậu, đi ra ngoài sân: “Thanh niên trí thức Trang, tới trả sách sao?”
Trang Lan làm bộ Triệu Phong không tồn tại, cố gắng bỏ qua ánh mắt của cậu, nói lời cảm ơn với Triệu Kha: “Cảm ơn vở của chị, tôi nghĩ nhà chị hẳn là phải dùng, nên nhanh chóng trả lại.”
Triệu Kha tiếp nhận, rũ mắt nhìn lướt qua.
Bảo quản rất tốt.
Trang Lan lại nhanh cầm sọt lên: “Tôi hái chút rau dại.”
Sọt chỉ có nửa sọt rau dại, bên trên cũng không lớn, Triệu Kha đoán là cô ấy hái những thứ này cũng không dễ dàng, nên uyển chuyển từ chối: “Không có việc gì, không cần khách khí như vậy, cô giữ lại đi.”
Trang Lan kiên trì: “Chị nhận lấy đi, bằng không về sau tôi cũng xấu hổ tới làm phiền chị.”
Triệu Kha nghe được khá quen tai, lúc cô lôi kéo quan hệ với người ta, cũng nói qua loại lời nói dầu cao Vạn Kim này.
Trang Lan hơi khẩn trương mà siết chặt sọt trong tay.
Triệu Phong muốn lên tiếng, nhưng ngại uy nghiêm của chị hai, lại nhịn xuống.
Triệu Kha vẫn quyết định nhận lấy lòng của Trang Lan: “Vậy cảm ơn cô.” Duỗi tay nhận sọt, thuận tay nhét vào trong lòng Triệu Phong.
Trên mặt Trang Lan lộ ra ý cười: “Không cần không cần, tôi cũng không có những thứ khác có thể làm tạ lễ, chị không chê là tốt rồi.”
Triệu Phong đi vào đảo rau dại, Triệu Kha thuận miệng hỏi: “Thôn gần đây cũng không có rau dại gì, cô đi đâu hái?”
Trang Lan trả lời: “Đi về phía đông một lúc mới đào được những thứ này.”
“Một mình cô?”
Trang Lan gật đầu.
Tiểu thuyết về sau, có một lần Trang Lan đơn độc đi công xã, ở rừng núi hoang vắng đụng phải người xấu, suýt nữa bị bắt nạt.
Hiện tại còn dám một mình đi đào rau dại… Thật sự rất không có ý thức an toàn.
Triệu Kha xuất phát từ lương tâm, nhắc nhở: “Hiện tại nhân viên ở nông thôn nhàn rỗi càng ngày càng nhiều, cô có gương mặt học sinh, lại là cô gái, ra thôn tốt nhất vẫn là có người đi chung, không cần một mình đi riêng.”
“Tôi cho rằng ban ngày không có việc gì…” Trang Lan ngừng một lúc, thuận côn hướng lên trên sợ 顺杆往上怕, xấu hổ nói: “Tôi vừa tới không bao lâu, không thân với người trong thôn, về sau tôi có thể đi chung với mọi người hay không?”
Người chủ động, xác thật càng dễ dàng nắm lấy cơ hội.
Nhưng lần này, Triệu Kha cũng không đồng ý: “Về sau tôi phải đi đội ủy hội, có thể một thời gian ở chung với mọi người sẽ giảm rất nhiều, cô muốn kết bạn, tự mình đi hỏi các cô gái trong thôn.”
Trang Lan cũng biết cô ấy muốn dung nhập thôn có thể không dễ dàng như vậy, thất vọng nhưng cũng không tính quá thất vọng.
Triệu Phong cầm sọt trở về, nửa che nửa lộ mà đưa cho Trang Lan.
Trang Lan tiếp nhận không nhìn vào trong, từ biệt với hai chị em, đi ra một khoảng cách, mới chú ý tới sọt có thêm hai viên kẹo cứng.
Khẳng định là Triệu Phong để.
Trang Lan vội vàng xoay người, muốn trả lại, nhưng hai chị em đã không ở cửa sân nữa rồi.
Chẳng lẽ phải ném vào sân sao?
Cạnh nhà họ Triệu có một bác gái nhìn cô ấy vài mắt, Trang Lan cầm hai viên kẹo do dự một lát, vẫn là đi thôi.
Cho đến nửa đường không ai chú ý, Trang Lan mới cúi đầu nhìn chằm chằm kẹo trong tay.
Hồi lâu sau, cô ấy chậm rãi mở giấy gói kẹo, cầm kẹo bỏ vào trong miệng.
Trong nháy mắt, khoang miệng phân bố ra rất nhiều nước bọt.
Đôi mắt Trang Lan bỗng chua xót.