Lúc này cổng lớn nhà máy đã tụ tập không ít nhân viên tạp vụ, Triệu Miên bước nhanh đi qua, khách khí nói: “Lý đại ca, anh tới tìm tôi sao? Có chuyện gì đừng chắn ở cửa, chúng ta sang bên cạnh nói đi.”

Ánh mắt bảo vệ lập tức có chút khác thường, thật đúng là quen biết?

Mà hành động kéo của người Triệu Miên, theo anh ất chính là trong lòng có quỷ.

Thật không nghĩ tới cô là người như vậy…

Lý Đại Thắng duỗi tay, muốn kéo tay Triệu Miên.

Triệu Miên né tránh, khẽ mắng: “Anh làm gì vậy!”

Có mấy nam nhân viên tạp vụ cảnh giác nhìn Lý Đại Thắng, ngo ngoe rục rịch, tùy thời muốn đi lên anh hùng cứu mỹ nhân.

Lý Đại Thắng không thích ánh mắt của những nam công nhân này nhìn Triệu Miên, che lại bạo ngược trong lòng, cố ý làm ra một thần thái bị tổn thương: “Triệu Miên, sao em hỏi như vậy, anh là người yêu của em, đương nhiên là tới thăm em.”

Xung quanh lập tức ầm ĩ lên.

Ánh mắt cảnh giác của mấy nam nhân viên tạp vụ lúc trước cũng thay đổi, tìm tòi nghiên cứu nhìn hai người.

Triệu Miên tức giận đến đỏ mặt: “Người yêu cái gì, tôi và anh chỉ gặp nhau một lần, sao anh lại nói lung tung làm xấu thanh danh của tôi?”

Bên cạnh, nam nhân viên tạp vụ thích Triệu Miên nghe Triệu Miên nói “Chỉ gặp nhau một lần”, vẻ mặt nới lỏng.

“Cái gì chỉ gặp một lần?” Lý Đại Thắng không dám tin tưởng giọng nói vô cùng cao, bảo đảm tất cả người quanh mình đều có thể nghe thấy: “Hai ta là người yêu, nhà em muốn nhà anh cho đưa ba chiếc nhẫn và một trăm tiền lễ hỏi, ba mẹ anh đều đáp ứng rồi, sao em vào xưởng đã thay đổi?”

Nháy mắt tiếng xung quanh nghị luận lớn hơn nữa —

“Ba nhẫn và một trăm đồng, sính lễ này cũng thật đắt!”

“Điều kiện tốt như vậy cũng phải thay đổi, sao có thể nghĩ đến?”

“Đoán chừng là muốn câu cá tốt hơn…”

“Nhưng người ta lớn lên đẹp, cũng bình thường.”

Trong nghị luận hỗn loạn không có ý phỏng đoán tốt, đặc biệt khi nam nhân viên tạp vụ đang nhìn Triệu Miên và những người có hảo cảm với cô ấy, đều có các loại ý vị.

Những nam nhân viên tạp vụ đó cũng không nhịn được nghi ngờ, có phải ngày thường Triệu Miên đang cố ý trêu đùa bọn họ hay không.

Triệu Miên vội vàng phản bác: “Tôi không có, nhà tôi căn bản cũng không muốn sính lễ, anh ta nói bậy!”

Tiểu Văn ở bên cạnh lòng đầy căm phẫn hát đệm: “Rõ ràng chỉ là gặp nhau một lần, trong nhà chị Miên đã từ chối, căn bản không phải như anh nói vậy!”

Lý Đại Thắng đúng lý hợp tình chất vấn các cô: “Các cô nói không có thì không có, bí mật của hai ta rõ ràng không phải như thế, chúng ta còn… Không phải là em phụ lòng anh sao?”

Anh ta cố tình nói rất hàm hồ, giống như hai người đã có cái gì đó.

Dù sao cũng không có người biết chân tướng, Lý Đại Thắng hùng hổ doạ người, chính là phải khiến hai người có quan hệ thật sự.

Anh ta cố ý nói giọng đau đớn kịch liệt: “Đội sản xuất chúng ta có người nói em chê nghèo yêu giàu, em nói cho anh, không phải như thế, phải không?”

Triệu Miên hết đường chối cãi, đầu óc phát ngốc, miệng lưỡi vụng về hoàn toàn không biết làm như thế nào mới có thể phản bác lời của anh ta, chỉ vẫn luôn lặp lại “Tôi không có”.

Tiếng xung quanh càng thêm chói tai ——

“Ngày thường giả vờ như bình thường, không nghĩ tới là loại người này.”

“Thật sự nhìn không ra.”

“Tri nhân tri diện bất tri tâm…”

“Các người đừng nói bừa!” Tiểu Văn tức giận lườm nhóm nhân viên tạp vụ xung quanh: “Anh ta nói lung tung vài câu, chính là thật sao? Các người không có năng lực phân biệt sao?”

Có nữ công nhân ba mươi tuổi, vẫn luôn không quen nhìn cô gái lớn lên xinh đẹp trẻ tuổi trêu hoa ghẹo nguyệt, ý có điều chỉ nói: “Ruồi bọ không dính thì không có trứng, cả ngày cô ta trang điểm vào mắt người, ai biết cô ta có bí mật tác phong gì.”

Tiểu Văn tức đến sắp khóc ra: “Cô dựa vào cái gì nói như vậy! Cô không phải là phụ nữ sao?”

Chương 98: Bị Coi Thường 6

Nữ công nhân KIA đương nhiên mà trả lời cô ấy: “Chính là bởi vì tôi giữ mình trong sạch, mới nói câu nói công đạo.”

Trong mắt Lý Đại Thắng hiện lên đắc ý, giây lát lại thay đổi một sắc mặt bảo vệ Triệu Miên: “Các cô đừng nói cô ấy như vậy, cô ấy không phải là người như vậy, cô ấy không chừng chỉ là bị người dạy hư.”

Dạy hư thì phải vặn cho đoan chính, về phần vặn đoan chính như thế nào, về sau Lý Đại Thắng đều có biện pháp.

Triệu Miên đối mặt với cục diện càng ngày càng vớ vẩn, chân tay luống cuống, lại hận mình vô năng một lần nữa, vì sao vô dụng như vậy, vì sao không có cách nào…

Cô ấy như lâm vào bên trong xoáy nước, gương mặt mọi người trở nên càng ngày càng vặn vẹo…

“Đều vây quanh ở nơi này làm gì!”

Sau đám người, giọng nói nghiêm khắc của cô Vu đột nhiên vang lên.

Nhóm công nhân sợ hãi quay đầu lại, ngay sau đó nhường ra một con đường.

Cô Vu mặt lạnh đi vào, hỏi Triệu Miên: “Xảy ra chuyện gì?”

Triệu Miên hoảng hốt nghiêng đầu, môi lại run rẩy, nói không ra lời.

Tiểu Văn thấy được người có thể chống lưng, tức giận nói rõ ràng chuyện đã xảy ra.

Thầy Vu nghe xong, không hề hoài nghi đã chán ghét nhìn về phía Lý Đại Thắng, kêu bảo vệ: “Có người ở nhà xưởng gây chuyện, không biết đuổi đi sao!”

Bà là phân xưởng mời đến kỹ thuật nòng cốt, trưởng xưởng đều rất khách khí, bảo vệ vội vàng lên tiếng, đẩy đám người ra chen vào, xô đẩy Lý Đại Thắng: “Anh đi nhanh đi!”

Lý Đại Thắng không nghĩ tới đột nhiên có người đến, cục diện không bị anh ta khống chế, hất bảo vệ ra, tức giận chất vấn: “Bà là ai, sao bà có thể không phân xanh đỏ đen trắng mà bôi nhọ người? Tôi muốn báo cáo với lãnh đạo các người!”

“Tôi chính là lãnh đạo của bọn họ.” Cô Vu lạnh lùng nói:

“Nếu anh lại tiếp tục gây chuyện, chửi bới danh dự của nữ công nhân xưởng chúng tôi, chúng tôi có quyền lợi đưa anh vào đồn công an.”

Lý Đại Thắng không nghĩ tới người phụ nữ trung niên này cường ngạnh như vậy, trong lòng không chịu khống chế rụt rè.

Bên cạnh, người phụ nữ lúc trước ám chỉ tác phong của Triệu Miên mở miệng nghi ngờ: “Cô Vu, vạn nhất anh ta không nói dối thì sao?”

Cô Vu nghiêm khắc nhìn về phía cô ta: “Vậy để anh ta lấy ra chứng cứ, ăn không nói có, là có thể hủy thanh danh một cô gái sao?”

Nữ công nhân hậm hực ngậm miệng lại, nhưng có phục hay không, chỉ có chính cô ta biết.

Cô Vu chuyển về phía bảo vệ, thúc giục: “Còn không đuổi đi?”

Bảo vệ lập tức xô đẩy Lý Đại Thắng rời đi.

Cô Vu lại nhìn về phía Triệu Miên, nhíu mày: “Tính tình của cháu quá mềm yếu, không thay đổi về sau có hại cho cháu.”

Triệu Miên cúi đầu xin lỗi.

“Cháu không nên xin lỗi với tôi.”

Cô Vu khẽ lắc đầu, đuổi những công nhân hóng chuyện đó đi mới rời đi.

Tiểu Văn bồi ở bên người Triệu Miên, lo lắng nói: “Chị Miên, hôm nay nháo lớn như vậy, trong xưởng khẳng định không ngừng nghỉ, nếu không chúng ta nói với Triệu Kha đi?”

Triệu Miên cắn môi: “Em trước đừng nói, chị có thể chịu được.”

Đội sản xuất thôn Triệu, người một nhà hoàn toàn không biết gì với tao ngộ ở công xã của Triệu Miên, cứ theo lẽ thường ngồi vây quanh ở bên nhau ăn cơm.

Ngày mai Triệu Kha sẽ phải chính thức đi đội ủy hội, lúc ăn cơm thì lãnh giáo đồng chí Dư Tú Lan trước kia làm nữ chủ nhiệm: “Mẹ, nữ chủ nhiệm cụ thể làm gì vậy?”

Dư Tú Lan nói rất nhẹ nhàng: “Chủ yếu chính là điều tiết gia đình, phụ nữ tranh cãi, dẫn dắt phụ nữ sinh sản tiến bộ, không có nhiều phức tạp.”

“Dù sao chỉ cần không đánh nhau, nháo ra mạng người là được, đúng không?”

Dư Tú Lan suy nghĩ, không sai biệt lắm, nên gật đầu.

Nghĩ đều là loại tranh cãi như bà hai Triệu bọn họ này, hình như cũng không có nhiều phức tạp, chỉ cần tâm thái ổn định, ba tháng hẳn là đi qua rất nhanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play