Ánh mắt Triệu Kha thoáng nhìn Triệu Phong ở đám người, vẫy tay với cậu.

Triệu Phong… Không muốn đi vào làm con khỉ, nhưng chọ hai nói không dám không nghe, ngoan ngoãn đi ra.

“Về nhà đi lấy lu trà uống nước của chị lại đây, lại lấy cho chị cái ghế.” Triệu Kha nghĩ đến mẹ ruột cũng ở đây, sửa miệng: “Lấy hai cái.”

Chị dâu vây xem Thường Sơn hỏi: “Triệu Kha, em muốn ghế làm gì? Nhà chị có, nhà chị gần.”

Triệu Kha ha hả trả lời: “Đây không phải còn chưa ra kết quả sao, em ở bên cạnh giám sát, đỡ phải động thủ.”

“A?” Chị dâu Thường Sơn ngây ngốc: “Còn ầm ĩ?”

Triệu Kha không nói.

Triệu Phong hiểu, lập tức nhờ bạn của cậu đến nhà chị dâu Thường Sơn mượn một cái băng ghế dài trước.

Người bạn chính là cậu bé lần trước khuyến khích Triệu Phong muốn công tác, tên là Chu Kiến Nghĩa.

Chu Kiến Nghĩa và Triệu Phong thoát khỏi đám người, quay đầu lại liếc nhìn một cái, nghi ngờ nói: “Triệu Phong, chị hai của cậu như vậy, có thể gả ra ngoài sao?”

Triệu Phong lườm cậu ấy: “Chị hai mình sao? Nói xem.”

Nói?

Chu Kiến Nghĩa trở về dọn băng ghế dài trước, khẽ đặt ở phía sau Triệu Kha, sau đó nhìn cô một tay kéo băng ghế đến vừa nói, mông ngồi đến chắc chắn.

Một tư thế thật sư muốn nhìn người cãi nhau.

Chu Kiến Nghĩa: “…”

Vậy ai có thể cãi nhau nữa?

Triệu Kha rất tự tại, vỗ vỗ vị trí bên người, ngẩng đầu họi: “Mẹ, tới ngồi.”

“……”

Dư Tú Lan mở mắt, tôi không phải mẹ cô, gọi tôi làm gì.

Lúc này, sau đám người—

“Nhường một chút, nhường một chút.”

Triệu Phong một tay cầm lu trà, một tay liều chết ấn lu trà, cử động đỉnh đầu chen vào, đi nhanh đưa tới trước mặt Triệu Kha: “Chị hai, pha râu ngô đấy, cho này.”

Triệu Kha tiếp nhận, hỏi: “Mẹ không ngồi, em ngồi không?”

Mấy nhà này ở bên cạnh thôn, cô ngồi ở trên một giao lộ ngã tư đường đi thông ra thôn kia, ba giao lộ khác đều có người, ngay cả nơi này chỉ có một mình cô.

Trường hợp này, không thua gì chú ý của vạn chúng đội sản xuất buổi sáng.

Triệu Phong không ngồi được, liên tục xua tay: “Không cần không cần không cần…”

Sau đó nhanh chóng lui trở lại trong đám người vây xem.

Không sao cả.

Náo nhiệt này, hôm nay Triệu Kha nhất định phải xem.

Triệu Kha một mình trượt đến giữa băng ghế dài, cầm lu trà, nhếch lên bắt chéo chân, nói với bà hai Triệu, Điền Quế Chi các cô: “Bà hai, dì Điền, hai người tiếp tục.”

Cô nói xong, mở lu trà ra, uống một ngụm, miệng ăn đầy râu ngô.

Triệu Kha không làm ra được chuyện phun lại vào lu trà này, đã phốc phốc phun đến chân, sau đó ngẩng đầu nghi hoặc nhìn về phía mọi người, giống như đang hỏi: Sao còn không cãi nhau?

Mọi người ở đây: “…”

Cô đâu giống giám sát, rõ ràng đang xem xiếc khỉ, còn ngồi như khách quý.

Nhưng ai bảo người ta cam tâm tình nguyện chơi xiếc khỉ?

Bà hai Triệu đều không thể kêu gào nữa, từ trên mặt đất đứng dậy ở bên cạnh cháu gái, hơn nữa da mặt bà ta cũng không dày như vậy.

Kim Lệ vừa rồi còn cãi nhau với người đàn ông trong nhà, mạnh miệng “Không trả”, chủ yếu bởi vì thái độ của người đàn ông kia cổ hỏa, kỳ thật cũng không cắn chết không trả.

Cô nhìn mấy nhà khác, nhìn người vây xem một vòng, có người bước ra nói: “Vậy cái đó… học sinh cấp ba Triệu Kha, có văn hóa, có câu, nhận đồ xác thật không đúng, tôi cũng biết, nhưng tôi khẳng định không bởi vì không chọn Hồ Hòa Chí mà chịu thiệt.”

Bậc thang này, mấy nhà khác liếc nhau cũng nhanh chóng đi xuống, rối rít nói: Còn được, không thể chột dạ bởi vì bọn họ.

Điền Quế Chi sốt ruột: “Các người làm gì vậy? Dựa vào đâu mà trả lại?”

Đồ vật đến miệng, cô ta không muốn nhổ ra.

Bà hai Triệu cũng nóng nảy: “Phải Trả! Làm gì không trả!”

Muốn cãi nhau sao?

Triệu Kha bưng lu trà, hơi khom, chờ mong nhìn chăm chú hai người.

Người vây xem bị cô cảm nhiễm, cũng đều hứng thú bừng bừng nhìn hai người, lại còn như chuyện tốt tất cả đứng về một phương, cổ động hai đầu—

Chương 92: Chủ Nhiệm Triệu Chú Ý Một Phong Cách Khác Biệt… 4

Một phần đứng về phía Điền Quế Chi: “Đúng, dựa vào đâu.”

Một phần giúp bà hai Triệu: “Người đều trả, cô không biết xấu hổ không trả sao?”

Chủ ý đánh đã tô đậm không khí, người xem náo nhiệt không chê chuyện này lớn.

Người hai nhà bà hai Triệu, Điền Quế Chi: “…”

Những người đội sản xuất này sao đột nhiên chán ghét như vậy?

Triệu Phương Phương lặng lẽ giật nhẹ tay áo bà hai Triệu, nhỏ giọng: “Bà, lấy một ít trở về là được, để người ta nhìn kia.”

Bà hai Triệu mạnh miệng: “Bà không sợ người nhìn!”

Triệu Phương Phương cắn môi: “Cháu mệt mỏi.”

Bà hai Triệu vừa nghe, nhanh đỡ cô ta: “Bụng không có việc gì chứ?”

Triệu Phương Phương lắc đầu, gọi một tiếng: “Bà…”

Vẻ mặt bà hai Triệu miễn cưỡng, xua tay, nói về phía Điền Quế Chi: “Được rồi được rồi, coi như tôi cho ăn mày!”

Vây xem quần chúng hít sâu: “Hít ——”

Nhưng Điền Quế Chi không khiến người thất vọng, nổi trận lôi đình: “Bà nói ai là ăn mày!”

Ánh mắt quần chúng vây xem sáng quắc nhìn.

Người đàn ông của Điền Quế Chi kéo cô ta đi: “Được rồi được rồi, chúng ta so đo với bà già điêu toa làm gì.”

Quần chúng vây xem mặt đầy mất hứng, lại nhìn về phái bà hai Triệu, chờ mong bà ta phản ứng lại.

Bà hai Triệu xác thật bực bội, nhưng dạy dỗ bọn họ như vậy, tức giận cũng không thể phát ra, hung hăng lườm mọi người chung quanh, mắng: “Đũng quần rải muối sao? Cút cút cút!”

Mọi người cười đùa, dần tản ra.

Quá không thú vị.

Triệu Kha ngồi ở giữa băng ghế dài, uống từng ngụm nước ngô, không động đậy.

Sao lại không cãi nhau nữa?

Về sau cô đều không thể làm người đơn thuần xem náo nhiệt? Không hưởng thụ được vui sướng đơn thuần xem náo nhiệt?

Triệu Kha cầm lu trà lên, chậm dãi uống một ngụm, phiền muộn: Quả nhiên lạc thú gì biến thành một công việc, đều trở nên buồn tẻ vô vị.

Chậc.

“Bốp!”

“A!”

Gáy của Triệu Kha đột nhiên gặp một kích, cuống quít cầm lu trà đi ra xa, nước còn vãi lên giày: “Mẹ, mẹ đánh con làm gì?”

Dư Tú Lan chống nạnh: “Ở chỗ này giả vờ người lớn rồi, nhanh trả băng ghế cho nhà Thường Sơn.”

Còn có xã viên chưa đi xa, chị dâu Thường Sơn cũng đang nhìn các cô.

Triệu Kha gật đầu cới bọn họ, quay đầu oán giận nói với mẹ ruột: “Đồng chí Dư Tú Lan, con phải phê bình mẹ, đây là ở bên ngoài, mẹ đây là không phải ảnh hưởng đến uy tín con thành lập ở trong xã viên sao?”

Dư Tú Lan ngứa tay, nhưng suy nghĩ đến hiện tại cô là nữ chủ nhiệm, nhịn xuống: “Được rồi được rồi, về sau mẹ không đánh con ở bên ngoài.”

Triệu Phong thò qua, tranh thủ quyền lợi cho mình: “Mẹ, về sau cũng giữ chút mặt mũi cho con ở bên ngoài được không?”

Dư Tú Lan chỉ có một chữ với cậu: “Cút.”

“… Được rồi.”

Triệu Phong cầm băng ghế lên, giống chó săn đi trước một bước.

Triệu Kha cầm lu trà không nhanh không chậm đi về nhà.

Dư Tú Lan không quen nhìn bộ dáng lão cán bộ kia của cô, nâng mắt, ngay sau đó nhịn không được mất mát kiêu ngạo suy nghĩ: Triệu Kha không có kinh nghiệm gì, cũng không có chuẩn mực, nhưng nữ chủ nhiệm này làm tốt hơn bà.

Thôn Triệu không lớn, đánh rắm lớn một chút náo nhiệt truyền từng gia đình, thậm chí thời gian không đến một bữa cơm.

Khu thanh niên trí thức và mấy nhà bà hai Triệu bọn họ ở trên một đường, nhóm thanh niên trí thức không ghé sát vào vây xem, đứng ở bên ngoài khu thanh niên trí thức quan sát.

Đám người rời đi, bọn họ cũng gần như biết rõ ràng xảy ra chuyện gì.

Lão thanh niên trí thức Đặng Hải Tín rất khinh thường: “Những thôn dân đó, cả ngày chỉ lải nhải vì chuyện lông gà vỏ tỏi này.”

Một lão thanh niên trí thức khác Lưu Hưng Học một bộ dáng tập mãi thành thói quen, phụ họa: “Bọn họ không có baon nhiêu giáo dục, cho nên mới thô tục không chịu nổi.”

Tô Lệ Mai cũng dùng giọng nói oán giận làm nũng: “Trước khi xuống nông thôn, trước nay tôi chưa thấy qua địa phương hẻo lánh như vậy, vào thôn, vừa cũ lại bẩn…”

“Tư tưởng của cô không đoan chính.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play